Thông Thiên giáo chủ lườm Bạch Cẩm nói: "Ngươi đã đến Thủ Dương Sơn và Côn Luân Sơn?"
Bạch Cẩm gật đầu, cười nói: "Năm mới vừa qua, đệ tử đi chúc tết hai vị sư bá."
Thông Thiên hừ lạnh, tức giận nói: "Đừng giở trò quỷ với ta, mấy trò vặt này của ngươi cũng muốn qua mắt ta sao?"
"Sư phụ thánh minh!" Bạch Cẩm cúi đầu thật sâu hành lễ.
Giọng điệu của Thông Thiên dịu đi, nói: "Bọn hắn nói thế nào?"
"Đại sư bá và Nhị sư bá không nói gì cả, chỉ dặn đệ tử đóng chặt cửa lại, không được xen vào Phong Thần Chiến."
"Vậy cũng tốt." Thông Thiên lẩm bẩm, sau đó cười nói: "Ta còn tưởng rằng bọn họ mời ngươi cùng nhau đối phó với ta chứ!"
"Sư phụ, hai vị sư bá rất quan tâm ngươi."
Thông Thiên 'ừm' một tiếng, tức giận nói: "Chuyện của người lớn, tiểu hài tử bớt quản."
Bạch Cẩm mờ mịt trợn mắt, ta không quản? Vậy ngươi cứ khóc đi!
"Đến uống rượu với ta."
"Vâng!"
Sau ba tuần rượu, Bạch Cẩm thăm dò hỏi: "Sư phụ, trong Phong Thần Chiến, chúng ta thật sự không cần làm gì sao?"
Thông Thiên bình thản nói: "Đóng chặt cửa tụng Hoàng Đình, vi sư sẽ bảo vệ ngươi vô sự."
"Vâng! Đệ tử đã hiểu." Bạch Cẩm cung kính đáp.
Ý của sư phụ không phải là nói, đi ra ngoài chết thì cũng là chết! Nhưng Bạch Cẩm hiểu rõ sự đáng sợ của Phong Thần lượng kiếp cuối cùng, không phải nói trốn là có thể trốn được. Cho dù bản thân có thể trốn thì vẫn còn đám người Triệu Công Minh, nên sắp xếp thì vẫn phải sắp xếp.
Ba ngày sau, Bạch Cẩm trở lại, cả ba đồ đệ đều chạy ra đón, tất cả đều vui vẻ ra mặt.
Bạch Cẩm cười haha nói: "Hôm nay hiếm khi vui như vậy, chúng ta tổ chức thi ca hát đi!"
Long Cát phấn khích la lên: "Được đó! Được đó!"
"Đi thôi! Các ngươi cũng có thể mời vài người bạn tới."
Một nhóm bốn người hào hứng đi vào trong Điểu Sào, tiếng nhạc vui vẻ vang lên từ trong Điểu Sào. Bốn người họ ở trong Điểu Sào ăn uống cười nói vui vẻ. Sau đó, người được mời tới ngày càng nhiều, Tam Tiêu, Vô Đương thánh mẫu, Kim Quang thánh mẫu, Đông Hải Long Vương, Đông Hải Long Mẫu, Cô Lương, Thạch Cơ,...
Không lâu sau đó, tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều biết, ngoại môn Đại sư huynh đang ăn uống vui chơi ở trên đảo, không nghĩ tới việc tu luyện, thật khiến người ta khinh thường.
...
Khi Bạch Cẩm đang ung dung ở Đông Hải, đại kiếp giáng xuống Nhân tộc cũng xảy ra hỗn loạn. Một loạt sự kiện liên tiếp phát sinh, đầu tiên là Ký Châu Hầu Tô Hộ phản đối thương lượng, sau đó là Cửu Vĩ Hồ vào cung, Vân Trung Tử mài kiếm trừ yêu, Phí Trọng phế Khương Hoàng Hậu, Thương Dung Cửu Gian trung thành chịu chết,...Vận khí của Nhân tộc đang rung chuyển.
Bên bờ biển Đông Hải, một nam hài mặc yếm đỏ bước chân ngắn chạy như bay trên bãi cát, thân ảnh chạy qua lại trên bãi cát ầm ầm tạo nên một trận cuồng sa, tiếng cười ha ha vang vọng trên bờ cát, đó chính là nhi tử của tổng binh Tiền Đường Quan, Linh Châu Tử chuyển thế thành Lý Na Tra.
Phanh! Na Tra giống như một quả đạn pháo từ bãi biển bay lên trời bắn về hướng biển lớn, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung. Ầm! Hắn rơi vào trong biển rộng làm dấy lên một trận sóng biển.
Hỗn Thiên Lăng màu đỏ rực xuất hiện trong tay, Na Tra tiện tay vung lên lập tức làm nổi lên sóng lớn trong biển rộng yên ả, mấy con hải ngư khổng lồ bị hất bay đi.
"Thật thú vị! Thật thú vị!”
Na Tra hưng phấn kêu lên một tiếng, Hỗn Thiên Lăng xoay tròn ở trong biển tạo thành một vòng xoáy thật lớn, vòng xoáy càng lúc càng rộng ra tận trăm dặm, ngàn dặm rồi vạn dặm giống như một đầu hỏa long xuyên qua vòng xoáy từ tận sâu trong lòng biển, thôn phệ đá ngầm, bao phủ các đảo nơi nó đi qua.
Vô số sinh linh biển bị lôi kéo trong đó, cá voi, cá mập, mực khổng lồ, bầy rùa biển, tất cả đều bị vòng xoáy nuốt chửng, sinh linh hải dương yếu ớt một chút trực tiếp bị khuấy thành bột mịn.
Ầm!
Trước vòng xoáy dâng lên từng đạo cột nước, trên cột nước có một đám binh tôm tướng cua, cầm đầu là một Ngư Yêu tóc đỏ thẫm, tay cầm đại phủ, giận dữ quát to: "Người nào dám lộng thủy ở Đông Hải ta?”
Một thân ảnh nhỏ màu đỏ từ trong vòng xoáy vươn đầu ra, lười biếng không ngừng xoay tròn theo dòng nước, nghiêng đầu nhìn Ngư Yêu tóc đỏ, kêu lên: "Súc sinh ngươi là cái gì? Thế mà cũng biết nói chuyện?”
Ngư Yêu giận dữ quát: "Ta là Dạ Xoa Tuần Hải do Đông Hải Long Cung khâm điểm, ngươi dám mắng ta súc sinh sao? Xem ta bắt ngươi áp đến Đông Hải chấp pháp.”
Dạ Xoa Tuần Hải nhảy ra khỏi đầu sóng lao về phía Na Tra trong vòng xoáy.
Na Tra đột nhiên nghiêng người trốn một đòn của Dạ Xoa, trong tay xuất hiện một vòng tròn sáng ngời đánh về phía đầu Dạ Xoa.
Phanh! Càn Khôn Quyển rơi xuống đánh thẳng vào đầu Dạ Xoa khiến nó nổ tung, máu tươi và não văng tung tóe, thân thể ngã vào trong vòng xoáy, trực tiếp bị vòng xoáy nuốt chửng.
Đông đảo binh tôm tướng cua bên ngoài đều lộ ra vẻ hoảng sợ, cả người phát run.
Na Tra lộ ra hung quang, hắn ném Càn Khôn Quyển ra tạo thành một đạo ngân quang trên không trung. Ầm ầm ầm! Tất cả binh tôm tướng cua đều nát bấy, máu tươi văng và thi thể ra rơi xuống.
Càn Khôn Quyển trên không trung vẽ một cái vòng tròn, lần thứ hai rơi vào trong tay Na Tra.
Na Tra đặt Càn Khôn Quyển trong nước biển, dùng bàn tay nhỏ bé rửa sạch, lẩm bẩm nói: "Cá thối tôm thối từ đâu tới vậy? Không ngờ dám chặn đường của tiểu gia, vô duyên vô cớ làm bẩn Càn Khôn Quyển của tiểu gia.”