Sau khi rửa sạch, Na Tra lại đeo Càn Khôn Quyển lên trên cổ, giơ Hỗn Thiên Lăng hưng phấn kêu lên: "Lên!"
Vòng xoáy ầm ầm dâng lên phía trên giống như một hòn đảo ở dưới biển dâng lên, nước biển vô lượng cuồn cuộn, một bên dâng lên còn một bên xoay tròn, tốc độ càng nhanh, hình thành một Thủy Long Quyển thông thiên triệt địa, hạ tiếp đại hải, trên cả tầng mây, Thủy Long tộc tựa như một con hồng long đang nhanh chóng xoay tròn.
Tiếng cười ha ha truyền ra từ trong Thủy Long Quyển, Na Tra cưỡi một con cá mập bay lượn xung quanh bên trong Thủy Long Quyển.
Trong quân doanh Đông Hải Long Cung, một tiểu hài tử mười mấy tuổi mặc khôi giáp giống như đang bước bộ, áo choàng tung bay, bộ dáng tiểu đại nhân nghiêm túc.
Ầm ầm! Nước biển chấn động càng ngày càng kịch liệt, hình thành dòng nước ngầm bao trùm tiểu quân doanh.
Tiểu Ngao Bính nhíu mày một chút, ngẩng đầu nhìn về phía trên, long nhãn nhìn thấu đại hải vạn trượng, nhìn rõ ràng Thủy Long Quyển khổng lồ trên mặt biển.
Một binh tôm từ bên ngoài doanh trại chạy vào, nửa quỳ trên mặt đất hoảng sợ nói: "Không tốt, không tốt, Dạ Xoa Tuần Hải Lý Cấn bị một Nhân tộc đang vui đùa dưới nước đánh chết.”
Tiểu Ngao Bính giận dữ quát to: "Đánh chết Dạ Xoa Tuần Hải của Đông Hải Long Cung ta, lá gan thật lớn, điểm binh đi qua.”
Binh tôm do dự một chút, nói: "Điện hạ, chuyện này có cần phải thông tri cho bệ hạ hay không.”
Tiểu Ngao Bính ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu lên: "Phụ hoàng và mẫu hậu đều đi Tam Quang Tiên Đảo làm khách, hiện tại Đông Hải Long Cung do ta thủ hộ.” Trong tay hắn xuất hiện một cái trống da nhỏ, ‘tùng tùng tùng’ dùng sức gõ trống da.
Một đám binh tướng hỗn loạn chạy tới, có kình lực sĩ mập mạp, có binh tôm gầy gò, có binh cua vung kìm, còn có các loại binh tướng đầu cá, toàn bộ hải sản hỗn tạp.
Tất cả binh tướng đều nửa quỳ trên mặt đất, lộn xộn kêu lên: "Bái kiến điện hạ!"
Tiểu Ngao Bính nghiêm túc nói: "Các ngươi phải gọi ta là Đại tướng quân.”
Tất cả binh tướng vội vàng hô: "Bái kiến Đại tướng quân!”
Tiểu Ngao Bính quát: "Chúng tướng sĩ đứng dậy! Dắt tọa kỵ của ta tới.”
Kình lực sĩ vội vàng chạy về phía bên cạnh, một lát sau dắt theo một con thủy thú khổng lồ.
Tiểu Ngao Bính xoay người lên thủy thú, trong tay xuất hiện một thanh Phương Thiên Họa Kích. Hắn vung lên hưng phấn kêu to: "Các huynh đệ, theo ta giết địch!" Sau đó hưng phấn dẫn đầu xông ra ngoài.
Binh tướng loạn thất bát tao tất cả đều oa oa hò hét, theo sát Tiểu Ngao Bính.
Oanh! Ầm! Ầm! Đại hải rung chuyển, sóng cao như núi, gió cuốn mây đen, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt liền ảm đạm xuống.
Trên đầu sóng xuất hiện rất nhiều binh tướng Long Cung, cầm đầu chính là tiểu Ngao Bính tư thế oai hùng hiên ngang, giáp bạc khoác lên mình, họa thích lóe sáng.
Vòi rồng ‘ầm ầm’ xoay tròn cũng ngừng lại, thân ảnh Tiểu Na Tra hiện lên trong vòi rồng, nhìn sóng lớn hét lên: "Người nào lộng thủy phía trước?”
Tiểu Ngao Bính quát: "Tiểu yêu ma vậy mà lại đánh chết Dạ Xoa Tuần Hải ở Đông Hải ta, ngươi xưng danh trước.”
Na Tra nhất thời giận dữ kêu lên: "Ngươi là yêu ma, ngươi mới là yêu ma, cả nhà ngươi đều là yêu ma, tiểu gia là Na Tra, nhi tử thứ ba của tổng binh Trần Đường Quan Lý Tĩnh, phụ thân ta trấn thủ nơi này, là người đứng đầu một trấn. Ta ở đây nghỉ mát tắm rửa, có liên can gì gì tới hắn mà hắn dám đến mắng ta, ta đánh chết hắn thì như thế nào?”
"Thật là một tên lưu manh, lại ngang ngược vô lý như thế, ngươi dám đánh chết Đông Hải Dạ Xoa thì đền mạng cho tiểu gia."
“Giết!”
“Giết!”
...
Vô số binh tướng Long Cung đều giết tới Na Tra.
Na Tra cười ha ha kêu lên: "Đến được thì tốt, để cho các ngươi nhìn bản lĩnh của tiểu gia.”
Hỗn Thiên Lăng đột nhiên vung lên, Thủy Long Quyển khổng lồ sụp đổ tạo thành nước biển cuồn cuộn, ném về hướng chúng binh tôm tướng cua. Ầm! Vô lượng nước biển đập xuống, trên mặt biển nhất thời mưa to trút xuống, đại hải dao động, tất cả tôm binh cua tướng đều bị đập đến gần chết.
Tiểu Ngao Bính từ trong nước biển cuồn cuộn lao ra giết tới hướng Na Tra.
Na Tra hưng phấn kêu lên: "Được!" Sau đó cầm Hỏa Tiêm Thương đánh về hướng Tiểu Ngao Bính, thanh âm chiến đấu vang lên không ngừng, hai đạo thân ảnh nhỏ tung hoành trên mặt biển.
…
Trong Điểu Sào trên Tam Quang Tiên Đảo, quang mang lóng lánh ngũ quang thập sắc, hồ bơi bên trong đạo cung nổi lên một đài cao, bên cạnh là hơn mười người đang cười, ăn linh quả uống linh tửu, cao đàm khoát luận.
Trên đài cao Dương Giao đang hát: "Sư phụ nói trong mưa gió chút đau đớn này tính là cái gì, lau khô nước mắt đừng sợ, ít nhất chúng ta còn có mộng..."
Bạch Cẩm ngồi bên dưới khẽ giật mình, nhìn sang Ngao Quảng đang ngồi bên cạnh thấy hắn đang lắc lư theo tiếng nhạc thì chỉ biết lắc đầu.
Bạch Cẩm cười nói: “Ngao Quảng, sao không dẫn theo đám nhỏ của ngươi đến đây?”
Ngao Quảng tùy ý trả lời: “Mang bọn hắ đến làm cái gì? Phiền muốn chết, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi bọn hắn vài ngày, đương nhiên là mang theo phu nhân đến thư giãn một phen."
"Ngươi không sợ bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm sao? ”
"Hà hà, không phải là có lão đại ở đây sao? Lão đại đã cho bọn họ bảo vật hộ thân rồi thì ta còn lo lắng cái gì, hơn nữa nơi này chính là Đông Hải, là địa bàn của Tiệt Giáo, kẻ nào không có mắt lại dám đến đây gây chuyện?”