Bạch Cẩm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu ngươi ra tay thì chỉ sợ sẽ trực tiếp khiến Thái Ất ra mặt. Hiện tại ngươi trở về rồi hãy đi tìm Lý Tĩnh, kể cho hắn nghe về hành vi của Na Tra, sau đó cứ ngồi yên mà chờ thời cơ."
Ngao Quảng liên tục gật đầu nói: “Được! Đi thôi phu nhân."
Ngao Quảng và Long Mẫu mang theo Tiểu Ngao Bính nhanh chóng rời đi.
Cuộc thi Hải Ca hoàn toàn kết thúc, tất cả mọi người ai về nhà nấy.
Bên kia, trong Trần Đường Quan, bị Ngao Quảng đến tận nhà làm ầm ĩ và uy hiếp nên Lý Tĩnh đành phải liên tục xin lỗi, bồi thường một lượng lớn kỳ trân dị bảo, hứa hẹn sẽ giải thích thỏa đáng với Đông Hải Long tộc sau thì Ngao Quảng mới chịu bỏ qua.
Sau đó Lý Tĩnh đã trách mắng và trừng phạt Na Tra thật nặng một lần, cũng nghiêm khắc ra lệnh cấm không cho hắn ra ngoài.
Sau nửa tháng nhàm chán, Na Tra leo lên thành lâu, hùng hùng hổ hổ kêu lên: “Lão Long Vương không có đạo đức, có bản lĩnh thì ra đây đánh nhau với tiểu gia một trận đi nào, tới cửa mách lẻo thì có bản lĩnh chắc!"
Đột nhiên, hắn nhìn kĩ vào một chỗ rồi reo lên: “A, nơi này lại có một bộ cung tên."
Trên thành lâu có một cái bàn thờ bằng đá, trên bàn thờ bày một cây cung lớn và ba mũi tên dài, chính là bảo vật Chấn Thiên Cung của Trần Đường Quan.
Na Tra bước lên trước cầm lấy Chấn Thiên Cung, sau đó lại lắp mũi tên bằng thép tinh luyện vào, hắn đứng từ xa xa giương cung về phía đông, cất giọng phẫn uất: “Lão Long Vương, xem mũi tên này của ta có thể bắn chết ngươi hay không."
Hắn dùng sức kéo căng dây cung, dây cung càng ngày càng cong.
Na Tra cố hết sức lẩm bẩm: “Cung này cũng nặng đấy."
Cung kéo được nửa vòng tròn, hắn đột nhiên buông tay, một tiếng “vút” chấn động giống như sấm rền vang lên khắp bầu trời trên Trần Đường Quan tạo thành một cơn gió lớn xẹt qua thành lâu, hóa thành một vệt sáng bay vút ra xa.
Na Tra khum khum tay nhìn về phía đông, cười ha ha nói: “Cung này lại có thể bắn xa như vậy, lẽ nào cũng là một vật báu? Vậy cũng coi như có duyên với ta."
Trên Khô Lâu Đảo, từ lần trước được Bạch Cẩm dặn dò, Thạch Cơ vẫn luôn có chút bất an, gần đây lại càng bồn chồn hơn nên vẫn ở lì trong động phủ, hiếm khi ra ngoài.
Bên ngoài động phủ, hai đồng tử đeo kiếm trên lưng đang đứng thẳng.
Một đạo quang mang sắc bén hiện lên, thị nữ bên trái đột nhiên bay ngược ra ngoài, bị một mũi tên dài đóng “phập” vào vách núi, máu tươi theo tảng đá chảy xuống.
Một thị nữ khác cuống quýt chạy vào trong động phủ, kinh hoảng kêu lên: “Không hay rồi nương nương, không hay rồi, Bích Vân trúng tên rồi."
Thạch Cơ sải bước từ trong động phủ đi ra, nhìn đồng tử Bích Vân bị đóng đinh trên vách núi, nàng tức giận đến nỗi cả người phát run, cơn tức xông thẳng lên đầu, nàng giận dữ quát to: “Là ai?”
Ầm ầm!
Một hầu tử khổng lồ như một ngọn đồi nhỏ đứng dậy từ phía sau núi, trên đầu nó đeo một chiếc vòng vàng, tay cầm gậy sắt nhìn về phía tây.
Thạch Cơ phẩy tay, mũi tên dài vừa ghim vào người của đồng tử Bích Vân lập tức bay ngược ra rồi rơi xuống bàn tay của Thạch Cơ.
Thạch Cơ bóp một ấn quyết chỉ về phía mũi tên, mũi tên dài bay vút một cái, xông thẳng về phía Tây.
Dù đang nổi cơn tam bành nhưng Thạch Cơ vẫn duy trì được một chút lý trí, nhớ tới lời dặn dò của sư huynh lúc trước, lập tức quát lên: “Vô Chi Kỳ, đi theo ta!"
Quanh người của Vô Chi Kỳ nổi lên một loạt gợn sóng rồi biến mất trong không gian.
......
Trên thành lâu tại Trần Đường Quan, Na Tra tiếp tục giương cung bắn tên, một mũi tên lần này lại hướng về phía nam. Vút… Một vệt sáng xẹt qua phía Nam.
Na Tra cười ha ha, có vẻ rất hài lòng nắm chặt cây cung trong tay: "Mũi tên này khá đấy."
Hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, vội vàng di hình đổi vị trí. Phập! Một mũi tên dài cắm sâu vào vị trí Na Tra vừa đứng, cắm lên trên tường thành.
Na Tra xoay người, giận dữ quát to: “Quân trộm cắp ở phương nào lại dám đánh lén tiểu gia?”
Cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, cuồng phong cuốn theo mây đen, che khuất Trần Đường quan.
Lý Tĩnh và quan viên Trần Đường Quan vội vàng chạy ra khỏi phủ đệ, bọn hắn nhìn lên phía bầu trời vừa biến ảo, sắc mặt vô cùng khó coi, vô số dân chúng cũng đang nghị luận sôi nổi.
Một người đàn ông trung niên cất giọng lo lắng: "Tổng binh, thế này là thế nào?”
Lý Tĩnh bay lên trời, hắn đứng giữa Trần Đường Quan, cao giọng quát to: “Cao nhân phương nào giá lâm Trần Đường Quan? Xin hãy hiện thân một lần."
“Lý Tĩnh!” Một giọng nói thật lớn vang vọng khắp bầu trời.
Thạch Cơ từ phương đông sải bước đi tới, nàng đội Bạch Cốt Pháp Quan trên đầu, mặc Cốt Linh Pháp Y, khí chất vừa trong trẻo vừa cao ngạo nhưng trong mắt dân chúng phía dưới, cả người Bạch Cơ treo đầy xương trắng, trông có vẻ hết sức khủng bố, tựa như yêu ma. Toàn bộ Trần Đường Quan trong phút chốc trở nên hỗn loạn, vô số dân chúng đều hốt hoảng chạy trốn, ai nấy vội vã lẩn vào nhà riêng của mình.
Na Tra giận dữ quát to: “Thứ khốn khiếp, dám đánh lén tiểu gia, ngươi đi chết cho tiểu gia!" Hắn đạp lên Phong Hỏa Luân, tay cầm chắc Hỏa Tiêm Thương xông đến chỗ Thạch Cơ.
Lý Tĩnh vội vàng kêu lên: “Na Tra, ngươi dừng lại cho ta."