Trong lòng Thạch Cơ lập tức bùng lên một ngọn lửa cuồng bạo, nàng khẽ giơ ngón tay, mây đen lên bầu trời xoay tròn tạo thành một bộ xương thật lớn, đầu lâu há mồm xông về phía Na Tra.
Na Tra hét lớn: “Muốn cắn tiểu gia, tiểu gia ta phải tháo cái đầu lâu của ngươi xuống trước đã."
Na Tra xông thẳng vào cái đầu lâu ấy, một tiếng nổ thật lớn vang lên trên không trung, một bóng đen bám đầy ánh lửa rơi xuống đất giống như thiên thạch rơi xuống từ trên cao, đâm sầm vào thành trì, lún xuống cả đất sâu, đến cả con đường lát đá xung quanh cũng bị luồng lực quá mạnh này đập nẩy lên không.
Khuôn mặt của Lý Tĩnh cứng ngắc lại, tuy thằng con của mình thường xuyên kiếm chuyện nhưng lại có bản lĩnh kinh thiên động địa, thế mà bây giờ lại không đấu lại kẻ vừa đến.
Lý Tĩnh hít sâu một hơi, cung kính nói: “Không biết quê quán của tiên tử ở chốn nào? Vì sao lại đến Trần Đường Quan của ta?”
Thạch Cơ phẩy tay một cái, Chấn Thiên Tiễn vừa đâm xuyên thành lâu chớp mắt liền hiện ra, nàng lại vung tay lên, Chấn Thiên Tiễn bay vọt về hướng Lý Tĩnh, cuối cùng dừng lại lơ lửng trước mặt hắn.
Thạch Cơ cất giọng lành lạnh: “Đây chính là vật của Trần Đường Quan các ngươi?”
Lý Tĩnh biến sắc, kinh hô: “Chấn Thiên Tiễn!"
Chấn Thiên Tiễn còn mang theo vết máu, nhìn là biết vừa mới sát sinh, lại liên hệ với việc vị tiên tử đáng sợ này đột nhiên tìm tới cửa, Lý Tĩnh biết ngay đã xảy ra chuyện gì, cả Trần Đường Quan này, kẻ có thể kéo căng Chấn Thiên Cung trừ hắn ra cũng chỉ có Na Tra.
Sắc mặt Lý Tĩnh xanh mét, hắn phẫn nộ thét lên: “Thằng nghịch tử này."
Thạch Cơ lạnh lùng nói: “Lý Tĩnh, nhi tử ngươi vô cớ bắn chết đồng tử của ta, chuyện này nên tính như thế nào?”
Sắc mặt Lý Tĩnh thay đổi liên tục, chậm rãi khom lưng quỳ gối trên không trung, dập đầu kêu lên: “Lý Tĩnh dạy con không có được, đồng ý dùng một mạng trả lại một mạng, xin tiên tử tha tội cho đứa nhỏ đáng thương kia của ta."
Quan viên Trần Đường Quan đều kinh hãi kêu lên: “Đại nhân!"
Dân chúng Trần Đường Quan thấy vậy cũng lao ra khỏi nhà, tất cả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng loạt kêu lên: “Đại nhân!"
“Đại nhân, ngài không thể chết được!”
“Đại nhân!"
“Đại nhân!"
......
Na Tra trèo ra khỏi cái hố vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn không tin nổi mọi chuyện, hét lên: “Cha!"
Ân phu nhân cũng bay lên trời, quỳ gối bên cạnh Lý Tĩnh, vội vàng kêu lên: “Tiên tử, không liên quan đến tướng công của ta, hắn bận rộn quân vụ, hoàn toàn không bận tâm đến việc trong nhà. Là ta, đều là ta không biết dạy con, kính xin tiên tử thả cho phu quân và hài tử của ta, ta bằng lòng đền mạng."
Na Tra đứng phía dưới lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn phóng lên trời, Càn Khôn Quyển vạch ra một luồng sáng bạc bị Na Tra ném vào người Thạch Cơ, hắn gào thét giận dữ: “Dám uy hiếp cha mẹ ta, ngươi đi chết đi.”
Lý Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ kêu lên: “Na Tra!"
Thạch Cơ nghiêm khắc quát: “Còn dám tái phạm!" Nàng vung ống tay áo, một luồng sáng bạc xẹt qua tầm mắt, cả không trung chỉ trong nháy mắt đã đóng băng, Na Tra cũng bị giam cầm trong Huyền Băng, người vẫn giữ nguyên tư thế đang nhảy lên, tay cầm Càn Khôn Quyển, khuôn mặt gằn lên dữ tợn.
Từ sau khi đi theo Bạch Cẩm, có được vô số tài nguyên tu hành nên tu vi của Thạch Cơ đã tiến xa hơn cả miêu tả trong thần thoại kiếp trước, từ vạn năm trước đã bước vào Đại La chi cảnh, nếu Linh Châu Tử đang trong thời kỳ toàn thịnh thì còn có thể ngang tay chứ hiện tại thì kém xa.
Thạch Cơ nhìn Na Tra đã bị đông cứng, nói: “Tuổi còn nhỏ lại hung ác như vậy, lớn lên thì còn thế nào nữa, hôm nay ta sẽ dạy bảo ngươi một hồi, cho ngươi sớm đầu thai, kiếp sau hãy ngoan ngoãn mà tu hành." Trong tay nàng xuất hiện một thanh tiên kiếm.
Ân phu nhân kêu lên thất thanh: “Không cần!"
“Dừng tay lại!” Một tiếng hét lớn cắt ngang bầu trời, vô số những sợi tơ nhỏ của phất trần từ trên trời rơi xuống người Thạch Cơ.
Khuôn mặt Thạch Cơ hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, nhưng một luồng tàn ảnh xẹt qua không trung, trong nháy mắt xuất hiện cách xa đó hàng trăm dặm.
Những sợi phất trần chạm vào Huyền Băng, Huyền Băng liền nát bấy, Na Tra thoát khỏi vây khốn, lập tức phóng lên trời tránh xa khu vực Huyền Băng, hắn ngẩng đầu, hét lên vui vẻ: “Sư phụ!”
Lý Tĩnh và Ân phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một lão đạo cầm phất trần đang đứng trên đỉnh mây.
Na Tra lập tức tố cáo: “Sư phụ, lão thái bà độc ác này muốn giết đồ nhi.”
Thái Ất Chân Nhân nói: “Thạch Cơ sư muội, lấy lớn hiếp nhỏ là tác phong Tiệt Giáo của ngươi sao?”
Thạch Cơ lạnh lùng nói: “Đạo huynh, Tiệt Giáo ta theo đuổi hai chữ đạo lý, tu đạo giảng lý, làm sai ắt phải chịu phạt. Na Tra ỷ vào thần binh lợi tiễn mà bắn chết đồng nhi Bích Vân của bần đạo, còn muốn ỷ vào pháp bảo tấn công ta, hôm nay ta không thể tha cho hắn được. Đạo huynh, giao Na Tra cho ta thì sau này chúng ta còn có thể vui vẻ nhìn mặt nhau, mọi chuyện cũng coi như không có gì, nếu đạo huynh cố chấp bảo vệ hắn, chỉ sợ xôi hỏng bỏng không, ngược lại không hay.”
Na Tra tức giận gầm thét: "Đáng ghét! Lãi thái bà xấu xa hung ác, ta giết đồng tử của ngươi bao giờ? Là tiểu gia làm, ta liền nhận, không phải ta làm, cũng đừng hòng nói xấu đổ lên đầu ta."