Thạch Cơ vung tay lên, Chấn Thiên tiễn nháy mắt bay về phía Na Tra. Na Tra đồng thời quay người, ngay lập tức nắm Chấn Thiên tiễn vào trong tay, có thể nhìn thấy phía trên còn vết máu mờ nhạt.
Thạch Cơ quát lên chói tai: "Mũi tên này có phải là do ngươi bắn ra hay không?"
Na Tra tiện tay quăng Chấn Thiên tiễn ra, hoàn toàn không thèm để ý mà nói: "Cầm một mũi tên đã muốn nói là do ta giết? Ta còn muốn nói là ngươi trộm mũi tên của ta để vu oan cho ta đấy! Đồ bà già hung ác như ngươi vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt lành gì."
Sau đó hắn dương dương đắc ý ngẩng đầu nhìn Thái Ất Chân Nhân kêu lên: "Sư phụ, người nói xem con nói có đúng không?"
Lão thái bà hung ác? Trên mặt Thạch Cơ hiện lên vẻ lạnh lẽo, cất lời: "Lúc này còn dám ngụy biện sao, đáng chết!"
Trong tay Thạch Cơ hiện ra một cái khăn tay. Khăn tay được ném ra, trong nháy mắt đã hóa thành một Tiên Thiên Bát Quái Vân Đồ cực lớn hiện lên ở phía trên Trần Đường Quan, tám phương vị đều hiện lên thần linh tôn kính uy nghiêm, trước ngực mỗi vị thần linh đều mang một phù tự, theo thứ tự là càn, chấn, khảm, cấn, khôn, tốn, li, đoái, biểu thị cho thần thủ hộ tám phương thiên địa.
"Ỷ lớn hiếp nhỏ, thật sự đáng ghét, hôm nay hãy để ta lĩnh giáo một chút thủ đoạn của sư muội." Thái Ất Chân Nhân tay cầm Tiên Kiếm bay thẳng lên trên.
Ầm ~
Ầm ~
Chấn động từ trận chiến truyền đến từ trong không trung, khí thế chiến đấu kinh khủng làm trời rung đất chuyển, kiến trúc phòng ốc của Trần Đường Quan liên tiếp sụp đổ ầm ầm trong dư âm chiến đấu, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Lý Tĩnh vội vàng khiếp sợ kêu lên: "Cứu người, nhanh cứu người đi!"
Binh lính từ trong thành trì xông ra, vội vàng đi cứu giúp bách tính.
"Thạch Cơ đừng vội ầm ĩ hăm doạ, kiếp số của ngươi đã tận!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân từ trong hư không đi ra, tay cầm Trảm Tiên Kiếm đánh tới phía chiến trường.
Đột nhiên một cây gậy sắt từ không trung đánh ra, đánh vào đầu Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Ngọc Đỉnh Chân Nhân vội vàng biến hóa thế kiếm.
Keng! Kiếm và gậy va chạm, một trận dư âm quét ngang qua, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lập tức bay ra ngoài rồi đâm sầm vào bên trên cổng thành, trong chớp mắt đã khiến cho thành lâu của Trần Đường Quan sụp đổ.
Vô Chi Kỳ đầu đội kim cô, nhấc lên gậy sắt đi ra từ trong hư không, cười khùng khục quái dị cất lời: "Đệ tử xin được dạy bảo!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân bay ra từ bên trong thành lâu vỡ vụn, ngưng trọng quát, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Xích Khào Mã Hầu, Vô Chi Kỳ!" Vô Chi Kỳ nháy mắt liền bay vào trong chiến trường, gậy sắt to lớn quét ngang một cái.
*Chú thích: Xích Khào Mã Hầu hay còn gọi là Hoài Thủy Vô Chi Kỳ, là một thủy quái ở thời kỳ Bàn Cổ, xưng là Thủy Viên Đại Thánh. Khả năng khống chế nước của Xích Khao thật sự rất đáng sợ, ngay đến Đại Thánh Quốc Sư Bồ Tát cũng phải kiêng nể nhiều phần.
Ầm ~ Thái Ất Chân Nhân cũng bị oanh sát khiến hắn phải liên tiếp lui về phía sau.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân bay thẳng lên về phía Vô Chi Kỳ. Trảm Tiên Kiếm chém xuống, sát khí kinh người bùng nổ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Chín đầu Hoả Long mang theo biển lửa khổng lồ lao về phía Vô Chi Kỳ mà đánh giết.
Vô Chi Kỳ kêu lên kỳ quái: "Thạch Cơ, pháp bảo của đối phương lợi hại, mau gọi đại đội chấp pháp."
Thạch Cơ thanh lãnh nói: "Ngăn lại giúp ta một người là đủ rồi."
"Ăn của Lão Không ta một gậy!"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn thân ảnh vặn vẹo chém giết ở trên không, dao động từ trận chiến làm xoay vần thiên cơ, hỏa vũ rơi xuống vẩy vào Trần Đường Quan, châm lên lửa lớn.
Lý Tĩnh quỳ gối trên không, ngẩng đầu tuyệt vọng nói: "Tại sao lại có thể như vậy?"
Bi phẫn kêu lên: "Đây là trời muốn diệt Trần Đường Quan của ta sao?"
Ầm!
Ầm!
Đông Hải nhấc lên từng cơn sóng biển khổng lồ, nước biển nổ lên hóa thành mưa to tanh nồng trút xuống Trần Đường Quan. Cuồng phong càn quét, mây đen cuồn cuộn, toàn bộ Trần Đường Quan đều chìm trong màu đen kịt.
Lửa lớn tại Trần Đường Quan rất nhanh đã bị cuồng phong mưa rào dội xuống dập tắt, vô số dân chúng đứng trong mưa to bi thương không thôi.
"Grao!" Một đầu Kim Long to lớn mây xuyên qua đen. Kim Long cúi đầu nhìn Lý Tĩnh quát: "Lý Tĩnh, hài nhi của ngươi đại náo Đông Hải, giết chết Tuần Hải Dạ Xoa Lý Cấn, làm bị thương hài nhi của ta, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích."
Ầm! Thái Ất Chân Nhân từ trong không trung rơi xuống, búi tóc tán loạn, rất chi là chật vật.
Thạch Cơ cũng bay xuống thấp, gầm thét kêu lên: "Na Tra giết đồng tử của ta, hôm nay không gì có thể cứu vãn nổi ngươi*."
Trong lòng Na Tra dâng lên một nỗi hoảng sợ, dưới chân lảo đảo lùi lại hai bước, không nhịn được mà hét lớn: "Sư phụ!"
Sắc mặt Thái Ất Chân Nhân thay đổi, gầm lên: "Lượng kiếp đã bắt đầu, lúc ấy tứ giáo thiêm áp 'Phong Thần Bảng', sư phụ ta lệnh cho ta giáo hạ đồ chúng, giáng sinh xuất thế, phụ tá minh quân, hoàn thành sát kiếp. Na Tra chính là Oa Hoàng Cung Linh Châu Tử tạ thế, tiếp nhận phù mệnh Nguyên Thủy chưởng giáo, gây nên đều là số trời. Giống như các ngươi không buồn không lo, không nhục không vinh, gặp dịp tu trì. Vì sao vô cớ khinh thường tự làm tổn thương nhã đạo? Còn không mau mau thối lui!"