Đông Hải Long Vương nhìn về phía Thạch Cơ, trong lòng vẫn còn có chút chột dạ.
Thạch Cơ thét lên: "Ở đâu ra lời ngụy biện như vậy, ngươi có Nguyên Thủy chưởng giáo thì có thể khi dễ Tiệt Giáo ta không có chưởng giáo hay sao? Đừng có mà nói nhảm, so tài xem thực hư thế nào."
Phịch!
Lý Tĩnh nặng nề lễ bái, bi phẫn kêu lên: "Cầu Long Vương, nương nương bớt giận. Ta Trần Đường Quan Lý Tĩnh không biết dạy con, nguyện ý lấy danh mệnh của ta để hoàn lại nhân quả."
Bang! Tiên Kiếm xuất hiện bên hông, hắn cầm lấy kề vào cổ.
Ân phu nhân cũng lập tức đặt kiếm lên cổ, bi thương kêu lên: "Còn có ta, ta cũng nguyện ý lấy mạng hoàn lại nhân quả, chỉ cầu không động đến bách tính vô tội của Trần Đường Quan ta."
Na Tra trừng lớn mắt, khó tin kêu lên: "Phụ thân! Mẫu thân!"
Vội vàng bay về phía phụ mẫu, giơ tay nắm lấy tay phụ mẫu, kinh hoảng kêu lên: "Phụ thân mẫu thân, không cần cầu bọn hắn, ta có sư phụ, sư phụ ta sẽ bảo hộ cho ta."
Lý Tĩnh sắc mặt xanh mét, phất tay tát ‘bốp’ một cái lên trên mặt của Na Tra.
Vẻ mặt Na Tra cứng đờ, trong mắt toát ra hung quang, phẫn nộ nói: "Ngươi dám đánh ta?"
"Ngươi quỳ xuống cho ta, ngươi xem ngươi đã vì Trần Đường Quan mà mang đến cái gì?" Lý Tĩnh rống giận.
Na Tra nhìn xuống phía dưới, thành lâu trong Trần Đường Quan đã sụp đổ, phòng ốc nghiêng đổ, khắp nơi là vết tích của ngọn lửa thiêu đốt, vô số dân chúng gào khóc trong mưa to.
Ân phu nhân cũng bi thương khóc, kêu lên: "Na Tra, là nương đã sai rồi, nương không nên quá cưng chiều ngươi!"
Na Tra ngẩng đầu nhìn về phía Long Vương trong tầng mây, lại nhìn về phía Thạch Cơ và sư phụ đang chật vật, trong lúc nhất thời liền chán nản, ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng quát: "Lão Long Vương, Khô Lâu tiên tử, ta Na Tra ai làm nấy chịu, Tuần Hải Dạ Xoa là ta giết, Long tộc Thái tử là ta đả thương, kia cái gì đồng tử là ta bắn chết, một mạng đền một mạng, hôm nay ta Na Tra lóc thịt trả mẹ, róc xương trả cha, nhân quả này không có can hệ gì với phụ mẫu ta."
Ân phu nhân hoảng sợ kêu lên: "Na Tra, đừng!"
Lý Tĩnh cũng vội vươn tay nắm lấy Na Tra.
Hỗn Thiên Lăng trên người Na Tra tức khắc bay ra, trói chặt chẽ vững vàng Ân phu nhân và Lý Tĩnh, giãy giụa một chút cũng không được.
Hỏa Tiêm Thương trong tay Na Tra hóa thành một thanh tiên kiếm. Lúc này hắn tay phải rút kiếm, trước tiên bỏ đi một cánh tay, sau đó tự mổ bụng, khoét ruột cạo xương, tiêu tán bảy hồn ba phách, nhất mệnh về tuyền.
Ân phu nhân bi thương rống to: "Na Tra, con của ta!" Nàng đau thương đến tột cùng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lý Tĩnh siết chặt nắm tay, mắt hổ trào nước mắt, vô cùng bi thương.
Đông Hải Long Vương yên lặng ẩn vào trong tầng mây.
Thạch Cơ chỉ cảm thấy có một cơn thư thái lan khắp người, trong chốc lát tất cả vô danh chi hoả đều tiêu tán, nàng nhìn Trần Đường Quan đổ nát phía dưới, mở miệng nói: "Vô Chi Kỳ, chúng ta đi!"
Phịch! Ngọc Đỉnh Chân Nhân bị đánh bay trong nháy mắt, Vô Chi Kỳ khiêng côn sắt bay xuống bên cạnh Thạch Cơ, theo Thạch Cơ đi về Đông Hải.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chật vật và Thái Ất Chân Nhân đứng giữa không trung, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực và phẫn nộ với Tiệt Giáo và Đông Hải Long Cung.
Sau khi Thạch Cơ trở lại Tiệt Giáo lập tức đi về phía Tam Quang Tiên Đảo. Nàng dừng ở phía trên Tam Quang tiên đảo, cung kính thưa: "Thạch Cơ cầu kiến sư huynh."
Tinh Vệ từ bên trong Điểu Sào đi tới, vừa cười vừa nói: "Sư thúc, sư phụ ta không ở đạo cung, đã ra ngoài rồi."
Thạch Cơ liền vội vàng hỏi: "Sư huynh đi đâu vậy?"
"Ba mươi ba thiên bên ngoài Oa Hoàng Thiên."
…
Sau khi Bạch Cẩm đi đến hỗn độn tới Oa Hoàng Thiên, trong lúc nhất thời trong lòng rất là rối loạn. Na Tra nháo hải, Thạch Cơ nhập kiếp, đến mức cuối cùng Na Tra bỏ mình, tất cả Bạch Cẩm đều để trong mắt.
Tuy nhiên Ngao Bính và Thạch Cơ sớm đã tự mình bày bố phía dưới, thuận lợi thoát kiếp mà ra, chứng tỏ thiên đạo vô thường, có thể cải biến.
Nhưng là cuối cùng Na Tra vẫn rơi vào kết cục phải lóc thịt trả mẹ, róc xương trả cha, cũng chứng minh rằng thiên đạo hữu thường, ở đời sau gọi là lịch sử tự mình sửa chữa, vẫn giữ gìn đại thế vĩnh cửu.
Hiện tại điều mình cần phải làm là nắm chắc thật tốt cái vô thường trong sự hữu thường này, trong Phong Thần lượng kiếp tạo ra một thay đổi nhỏ bé, vô thường chính là đệ tử Tiệt Giáo có phần có thể cứu vãn được, hữu thường là chỉ sợ rằng Tiệt Giáo khó lòng tồn tại.
Trong truyền thuyết thần thoại kiếp trước, Tiệt Giáo thảm bại, thậm chí bị cho là Yêu Ma, bêu danh còn lưu truyền đến vô số kỷ nguyên. Chính mình sống lại một đời, đến được đây không thể ngồi chờ chết, có lẽ sẽ không có cách nào thay đổi được sự hiu quạnh của Tiệt Giáo nhưng đệ tử nên bảo vệ thì một người cũng không thể chết, dù cho thất bại thì Tiệt Giáo ta cũng phải làm chấn động Hồng Hoang, dù bại vẫn vinh.
Bạch Cẩm mang theo từng suy nghĩ phức tạp, xuyên qua hỗn độn mà bước vào bên trong Oa Hoàng Thiên.
Thu lại tâm tình nặng nề phức tạp, Bạch Cẩm đi vào Oa Hoàng Cung vui vẻ bái lạy, nói: "Đệ tử thỉnh an nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, vạn sự mãn ý!"