Lang yêu hưng phấn tru lên, lông trên người xổ tung. Hắn bay vọt về phía Na Tra, vung móng vuốt túm đầu đối phương.
Một thân ảnh lao ra, thương phóng ra như hàn tinh, cắm phập vào sườn lang yêu.
"Gru!" Lang yêu gào thét thảm thiết.
Na Tra lập tức nhảy lên, trường thương phang xuống. Cộp! Trường thương đánh thẳng vào đầu lang yêu.
Phập! Trường thương của Na Tra đâm vào cổ lang yêu, máu tươi chảy từ trong thi thể lang yêu ra ngoài. Thương này không phải thương bình thường mà là Tiên Thần chi khí có thể chém yêu đồ ma, lang yêu lập tức mất mạng.
Lúc này Na Tra mới nhìn sang bên cạnh, một thiếu niên tuấn mỹ tay cầm trường thương đang đứng cạnh hắn.
Na Tra lập tức hét lên: "Ngạo Thiên, chúng ta lên!"
"Được! Thiếu niên bên cạnh đáp lời. Sau đó hai người cùng giậm chân, một tiếng 'cộp' vang lên, cả hai lao ra tấn công một con yêu quái.
Trong thành đâu đâu cũng có tiếng hô giết phá vỡ sự tĩnh lặng ban đêm, vô số bách tính run rẩy vì sợ hãi.
Chốc lát sau Lục Hỏa Yêu Vương trực tiếp ra tay. Ầm! Sau lưng là biển lửa ngợp trời.
Lý Tịnh và Ân phu nhân đồng loạt xông về phía biển lửa, tuyệt đối không để cho biển lửa ập xuống.
Âm thanh giao đấu 'keng keng keng keng' vang lên, bộp... hai phu thê Lý Tịnh và Ân phu nhân đều bắn ngược trở lại, ‘ầm ầm’ nện sập Lý phủ.
Na Tra kinh hoảng thốt lên: "Phụ thân, mẫu thân!"
Biển lửa hóa thành quả cầu lửa rơi xuống bên dưới.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Quả cầu lửa liên tục đánh lên người tu sĩ Nhân tộc đang đại chiến, các Nhân tộc kêu gào thảm thiết rồi rơi xuống. Từng quả cầu lửa lục sắc cháy hừng hực như vẫn thạch nện xuống Trần Đường Quan.
"Đáng chết!"
Na Tra giận dữ gào thét, đâm xuyên một tên tiểu yêu. Ngạo Thiên bên cạnh cũng đâm một thương xuyên thủng đầu tiểu yêu.
Bịch! Hai người đồng thời rơi xuống đường lớn giẫm nát một khoảng đá vụn.
Cả Trần Đường Quan tràn ngập tiếng kêu rên, chìm trong bầu không khí tuyệt vọng.
Lục Hỏa Yêu Vương vừa bước từng bước xuống dưới vừa cười gằn: "Na Tra, ngươi còn nhớ ta không? Năm xưa ngươi truy sát ta, giờ lại giết hài nhi của ta. Hôm nay chính là lúc ngươi đền mạng."
Trong lòng Na Tra trào dâng nỗi bất lực. Lẽ nào hôm nay Trần Đường Quan thật sự bị hủy diệt?
"Giết!" Ngạo Thiên giận dữ hét to, thân ảnh chợt di chuyển, thình lình tấn công Lục Hỏa Yêu Vương.
Lục Hỏa Yêu Vương chỉ tay tạo ra một chiếc hỏa diễm trường mâu phóng xuống. Phập! Hỏa diễm trường mâu đâm xuyên qua Ngạo Thiên và kéo hắn bay về phía sau, ghim bộp xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Đồng tử của Na Tra chợt giãn to, hắn vội vàng lao về phía thiếu niên rồi quỳ một chân trên đất ôm lấy thiếu niên, tiếng gọi chất chứa nỗi bi thương: "Ngạo Thiên!"
Thiếu niên hộc máu miệng, ánh mắt đờ đẫn: "Na... Tra... bảo vệ Trần Đường Quan cho tốt..." Hai mắt nhắm nghiền, đầu nghẹo sang một bên, hắn chết rồi.
"Á!" Na Tra ngửa mặt lên trời, cất tiếng thét gào đầy đau khổ.
Rầm! Phía cổng thành vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt và tiếng gầm rú của vô số yêu thú.
"Giết!"
"Yêu thú nộp mạng đi!"
...
Tướng sĩ Nhân tộc liều mạng chống chọi.
Trong thành cũng tràn ngập tiếng gào thét, vô số bách tính chìm trong tuyệt vọng.
Na Tra nhìn đám cháy bốc lên hừng hực trong thành rồi lại nhìn về phía cổng thành vang vọng âm thanh chém giết ngập trời. Trong một thoáng ngẩn ngơ, dường như hắn trông thấy yêu ma điên cuồng tàn sát trong Trần Đường Quan, vô số bách tính bị yêu ma cắn nuốt.
Lục Hỏa Yêu Vương nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất rồi đi về phía Na Tra. Hắn nhếch khóe môi, trong mắt ẩn giấu vẻ hưng phấn. Bảo bối là của ta!
Bỗng nhiên hai thân ảnh bay vút lên, song kiếm hợp bích đâm về phía Lục Hỏa Yêu Vương.
Trong tay Lục Hỏa Yêu Vương ngưng tụ một thanh trường mâu. Trường mâu lướt qua, rầm... Lý Tịnh và Ân phu nhân lập tức bắn ngược trở lại rồi ngã xuống đất, liên tục ho ra máu.
"Phụ thân, mẫu thân!" Na Tra bi phẫn hét to.
Ân phu nhân ngẩng đầu, hét lên đầy đau khổ: "Đi đi Na Tra, ngươi mau đi tìm sư phu ngươi."
"Đi ư? Đi sao được?"
Lục Hỏa Yêu Vương bước từng bước về phía Na Tra, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân lửa màu xanh lục trên mặt đất.
Đột nhiên Na Tra đứng dậy đối mặt với Lục Hỏa Yêu Vương, trên mặt trên cổ nổi gân xanh. Hắn sải bước dứt khoát đi về phía Lục Hỏa Yêu Vương, đồng thời quát to: "Ta tùy ngươi xử lý, hãy tha cho Trần Đường Quan."
Lục Hỏa Yêu Vương nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười quái dị: "Ngươi dám đặt yêu cầu với ta?"
Na Tra dừng bước, siết chặt nấm đấm, sau đó quỳ bịch xuống đất, cúi đầu bất lực: "Cầu xin ngươi tha cho Trần Đường Quan."
Lục Hỏa Yêu Vương cười sằng sặc: "Không ngờ Hỗn Thế Ma Vương thuở trước cũng có ngày hôm nay. Năm xưa ngươi đánh ta thê thảm vô cùng, ngươi có từng nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay hay không?"
Trường mâu trong tay đâm một nhát. Phập! Trường mâu xuyên thủng ngực trái của Na Tra. Một tiếng ‘bộp’ vang lên, trường mâu ghim hắn trên đường phố trong tư thế ngửa mặt lên trời.
Ân phu nhân thét lên, tiếng thét đong đầy cảm xúc bi phẫn: "Na Tra!"
Bộp! Lý Tịnh đấm mạnh xuống đường phố, mắt hổ rưng rưng.
Thiếu niên tuấn mỹ Ngạo Thiên đã chết từ lâu len lén mở mắt ra, giơ tay gãi ngứa. Hắn nghiêng đầu nhìn Na Tra. Chậc chậc, đúng là một củ sen thê thảm!
"Gru!" Toàn bộ yêu ma trên bầu trời Trần Đường Quan đều ngửa mặt lên trời cất tiếng gào rú đầy hưng phấn.