Ánh mắt Đa Bảo dần sâu thẳm, sao mà hắn không biết Xiển giáo và Tây Giáo đè đầu cưỡi cổ Tiệt Giáo quá đáng chứ? Nhưng dấn thân vào lượng kiếp không phải là chuyện mà người thông minh sẽ làm! Chỉ cần sơ sẩy một chút là có nguy cơ ngã xuống ngay.
Trong Kim Loan Đảo, Vô Đương thánh mẫu đi trên con đường nhỏ trong rừng, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Bích Du Cung, trong mắt mang theo vẻ sầu lo. Sư phụ, khi nào thì người mới xuất quan đây?
Trong đại doanh Tây Kỳ, Khương Tử Nha tĩnh tọa trong đại trướng.
Một lát sau Khương Tử Nha mở to mắt ra, sau khi hưởng thụ việc hiến tế được phi tốc đề cao tu vi, bây giờ hắn không thể tĩnh tọa tu hành được nữa, hiệu suất thực tế quá thấp. Quả nhiên tìm kiếm bảo vật hiến tế mới là chính đồ!
Ong! Thần Ma tế đàn xông ra từ trong cơ thể Khương Tử Nha rồi lơ lửng trước mặt hắn.
Khương Tử Nha biến sắc, Thần Ma tế đàn này là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là thứ bảo vệ Tiên đạo vô địch nhất, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Khương Tử Nha đưa tay đặt lên tế đàn nói: “Thần Ma tế đàn vĩ đại, ngài muốn nói gì với ta?”
Ong! Trên tế đàn hiện lên một ảo ảnh, bên trong ảo ảnh là hai đại quân đại chiến với nhau, từng tu sĩ đầu trọc nở rộ kim quang, pháp bảo bay tứ tung. Cuối cùng, một cây trúc xanh biếc hiện lên trên chiến trường, hình ảnh ngưng thực.
Khương Tử Nha nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn cây trúc này?”
Ầm! Ảo ảnh vỡ vụn, trên tế đàn hiển hiện lên từng đôi mắt khác nhau, nam nữ già trẻ quấn quýt với nhau, âm thanh thật lớn vang lên trong đầu Khương Tử Nha: “Đánh bại Tây Phương Giáo, đoạt lấy Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, ta sẽ ban cho ngươi Huyền Tiên chi lực.”
Hai mắt Khương Tử Nha sáng rực lên, ẩn ẩn vẻ kích động. Huyền Tiên đó! Cho dù thiên phú siêu phàm thì có muốn thành tựu được Huyền Tiên cũng không biết cần bao nhiêu vạn năm, bây giờ hắn chỉ cần mấy năm ngắn ngủi liền có thể đạt được? Trái tim hắn kích động đập liên hồi.
Phải liều thôi! Vì Thành Tiên đại đạo, đừng nói là Tây Phương Giáo, cho dù có là Thiên Đình thì ta cũng dám lật tung hắn lên, mà những người của Tây Phương Giáo kia thoạt nhìn cũng chẳng phải người tốt gì. Người nào cản đại đạo của ta, giết!
Khương Tử Nha thu hồi Thần Ma tế đàn, đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài rồi đi tới soái trướng.
Trong soái trướng, Cơ Phát đang nghiên cứu địa đồ, một thanh chủy thủ cắm trên vị trí của Triều Ca.
“Lão thần cầu kiến vương thượng.”
Cơ phát lập tức rút chủy thủ lại giấu trong tay áo, tiện tay gấp đôi địa đồ lại che đi vết đâm, sau đó ôn hòa nói: “Á phụ mời vào!”
Khương Tử Nha đi vào bên trong màn trướng.
Cơ Phát đứng dậy cười nói: “Á phụ, có chuyện gì quan trọng sao?”
Khương Tử Nha nghiêm túc nói: “Phương Nam có Nam Bá Hầu Ngạc Thuận xa hoa dâm đãng, suồng sã gần gian du. Hắn chấn chìm tin tức của Tây Phương Giáo rồi ngày ngày đắm chìm, mê muội mất cả ý chí mà hãm hại bách tính. Đây là bạo quân chi tượng! Mời vương thượng khởi binh thảo phạt.”
Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha, kinh ngạc nói: “Thừa tướng, không phải vài ngày trước ngài đã nói công Triều Ca trước sao? Ngài còn nói Nam Bá Hầu chỉ là con sâu cái kiến không đáng để lo.”
Khương Tử Nha thở dài một hơi, trách trời thương dân nói: “Trước đó là ta nghĩ không chu toàn, đối với chúng ta mà nói, tất nhiên Nam Bá Hầu không đáng để nhắc đến nhưng đối với bách tính ở phương Nam mà nói, hắn tồn tại thêm một ngày thì sẽ có vô số dân chúng bị dày vò thêm một ngày. Sao chúng ta có thể an tâm được chứ?”
Trước đó nghĩ không chu toàn? Ta thấy bây giờ ngươi mới là nghĩ không chu toàn. Cơ Phát phát hiện, từ khi phụ vương qua đời, hắn càng ngày càng không hiểu Thừa tướng này nữa, hoàn toàn không nghĩ ra hắn đang suy nghĩ điều gì? Chẳng lẽ hắn là phàm phu tục tử tên nhìn không hiểu Tiên Thần bố cục sao?
Khương Tử Nha trịnh trọng chắp tay thi lễ nói: “Vẫn mong vương thượng hạ lệnh xuất binh!”
Cơ Phát uyển chuyển nói: “Á phụ, hay là ngài nghĩ lại một chút xem?”
Khương Tử Nha đứng dậy, nặng nề nói: “Vương thượng, ta đã nghĩ rất lâu. Nam Bá Hầu và Tây Phương Giáo đều phải tiêu diệt.”
Cơ Phát thấy Khương Tử Nha kiên định như vậy đành gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy liền nghe theo lời á phụ đi, đại quân chuyển hướng chinh phạt Nam Bá Hầu.”
Sau khi ra lệnh, tam quân điều động, đại quân hạo đãng đi về phía Nam.
…
Trên chiến trường phương Nam, Văn Trọng suất lĩnh đại quân giao phong với Nam Bá Hầu, mấy vạn đại quân tụ vào một chỗ, tiếng la giết chấn vang thiên địa.
Trên bầu trời, một bên là Thượng Thanh Tiên Quang, một bên là Phật Quang Phổ Chiếu.
Đệ tử Tiệt Giáo và đệ tử Tây Phương Giáo lao vào chém giết lẫn nhau.
Trong lúc đại chiến, đại quân tinh nhuệ của Tây Kỳ bỗng giết vào chiến trường rồi triển khai tàn sát với Nam Bá Hầu. Trong lúc nhất thời, chiến trường trở nên hỗn loạn đến tột cùng.
Cuộc chiến đấu hỗn loạn kéo dài đến chạng vạng tối mới thu binh, dưới sự giảo sát của Tây Kỳ và Thương triều, Nam Bá Hầu thảm bại, đệ tử của Tây Phương Giáo cũng vẫn lạc vô số.
Trên Đông Hài, đám người Đa Bảo và Vô Đương đang theo dõi chăm chú về Phong Thần Chiến đều ngạc nhiên, Xiển Giáo tấn công Tây Phương Giáo, chẳng lẽ là Bạch Cẩm ra tay? Thế nhưng sao hắn lại làm được? Vì sao đột nhiên Xiển Giáo lại tấn công Tây Phương Giáo? Nguyên thần của bọn hắn hỏng mất rồi sao?