Trên Thủ Dương Sơn, Thái Thượng quay đầu nhìn về phía chiến trường rồi đưa tay vuốt râu. Xiển Giáo vậy mà lại ra tay với Tây Phương Giáo? Đây là tình huống gì vậy? Dưới thiên cơ hỗn độn, ngay cả Thái Thượng cũng không thể thấy rõ.
Trên Côn Luân Sơn, trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vô cùng vui mừng. Con tốt thí là Khương Tử Nha bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, mừng là do Bạch Cẩm ra tay, sau này Tiệt Giáo có hỏng bét đến mấy thì chỉ cần có Bạch Cẩm tồn tại liền còn có hy vọng.
Tại Cực Lạc Tịnh Thổ, Tiếp Dẫn Phật Tổ vẻ mặt đau khổ, thở dài nói: “Sao Tiệt Giáo và Xiển Giáo lại đồng thời tấn công Tây Phương Giáo? Làm vậy có chỗ tốt nào sao?”
Chuẩn Đề nhíu mày nói: “Không đúng lắm, Xiển Giáo không nên làm vậy mới đúng chứ? Sư huynh, ta đi xem một chút!” Dứt lời, thân ảnh hắn biến mất trong nháy mắt.
…
Trên Kim Ngao Đảo, Vô Đương thánh mẫu ngồi trong lương đình pha trà, điềm tĩnh tự nhiên.
Quy Linh thánh mẫu hùng hùng hổ hổ lao vào, hưng phấn kêu lên: “Sư tỷ, Tây Kỳ tấn công Nam Bá Hầu, Tây Phương Giáo đại bại mấy trận, Tây Kỳ cũng tổn thất nặng nề. Bây giờ Tiệt Giáo chúng ta chiếm ưu thế nhất.”
Vô Đương thánh mẫu gật gật đầu, hơi nghi hoặc nói: “Đến bây giờ ta vẫn không biết sao Bạch Cẩm sư đệ lại làm được? Rõ ràng là hắn vẫn luôn ở Đông Hải chưa từng ra ngoài.”
Quy Linh thánh mẫu cười hì hì nói: “Có lẽ không phải do sư huynh làm mà chỉ là trùng hợp mà thôi!”
“Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy chứ? Cho dù có như thế nào thì Tây Kỳ cũng không nên tấn công Nam Bá Hầu mới đúng. Sao Xiển Giáo lại khai chiến với Tây Phương Giáo? Hoàn toàn không hợp lẽ thường.”
“Nhưng bọn hắn cũng tấn công thật rồi!”
“Vì vậy đây chắc chắn là thủ đoạn của Bạch Cẩm. Aizz…” Vô Đương thánh mẫu thở dài một hơi.
Quy Linh thánh mẫu nghi hoặc nói: “Sư tỷ, sao ngươi lại thở dài?”
“Aizz… Đúng ra Bạch Cẩm không nên nhúng tay vào đó.”
“Sư tỷ, lời này của ngươi có ý gì chứ?”
“Đợi ngươi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh thì sẽ hiểu, tầm nhìn sẽ càng rõ ràng hơn, sẽ cảm thấy không cần thiết phải nhúng tay vào. Sau khi nhúng tay vào rồi thì khó mà thoát thân, sư đệ là đang chủ động nhập kiếp mà!”
Quy Linh thánh mẫu bất mãn nói: “Từ khi lượng kiếp bắt đầu, mỗi người các ngươi liền trở nên thần thần bí bí. Trước kia Bạch Cẩm sư huynh là người nghiêm khắc với các đệ tử ngoại môn nhất, cũng thường xuyên phản đối sư phụ thu đồ đệ. Bây giờ cũng là Bạch Cẩm sư huynh chủ động ra tay vì đệ tử ngoại môn. Đại sư huynh ngày thường đối xử cực tốt với các sư huynh đệ thì giờ đây lại trầm mặc. Các ngươi thật kỳ lạ!”
“Ngươi cũng đừng quan tâm nữa, đừng rời khỏi Tiệt Giáo.”
“Được, ta nghe theo sư tỷ.” Quy Linh thánh mẫu đáp một tiếng.
Bên trong Tây phương tịnh thổ, Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí ngồi ngay ngắn trên đài sen.
Dược Sư ngưng trọng nói: “Di Lặc, Tây Phương Giáo chúng ta đã bại mấy trận, giờ ngươi định làm gì?”
Di Lặc cười ha hả nói: “Đầu hàng là được rồi.”
Dược Sư cả kinh kêu lên: “Cái gì?”
Di Lặc chắp tay trước ngực nói: “Hết thảy vinh nhục đều là bọt biển ảo ảnh, từ bỏ tức là đạt được.”
Đại Thế Chí lắc đầu nói: “Nói thẳng đi! Nơi này không có người ngoài.”
“Khụ khụ… Ý của ta là, để Nam Bá Hầu đầu hàng Tây Kỳ, Tây Phương Giáo chúng ta yếu thế bèn đứng sau Xiển Giáo, hò hét trợ uy cho bọn hắn, để Xiển Giáo đến đối phó với Tiệt Giáo.”
Hai mắt Dược Sư sáng lên, mừng rỡ nói: “Đại Thiện!”
Đại Thế Chí nhíu mày nói: “Cho dù có vượt qua được Phong Thần lượng kiếp thì ngày sau đệ tử Tây Phương Giáo sẽ lép vế dưới đệ tử Xiển Giáo sao? Cực kỳ không ổn!”
“Đây là ý của Phật Mẫu!”
Đại Thế Chí tằng hắng một cái, nói: “Là người tu hành thì không nên coi trọng vinh nhục. Trí tuệ của Phật Mẫu như thâm uyên, chúng ta không thể so bì được!”
Di Lặc cười ha hả nói: “Vậy cứ làm như vậy đi!”
…
Vào lúc quân Thương đại thắng, Nam Bá Hầu bỗng đầu hàng Tây Kỳ, hai phe liên thủ đánh bại triều Thương rồi lại thâu tóm thêm vài tòa thành trì, trong nháy mắt liền phá đi tính toán của Bạch Cẩm.
Trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm nhìn tràng cảnh bên trong Hạo Thiên Kính, thì thầm: “Tây Phương Giáo vậy mà lại đầu hàng một cách dễ dàng như vậy? Có thể có cốt khí chút được không? Các ngươi như vậy khiến ta rất khó mà hành động đó!”
Thấy trong Tây Phương Giáo cũng có người đại trí tuệ đại nghị lực, tuệ kiếm chém loạn thay đổi thế cục trong nháy mắt, lợi hại! Quả nhiên không thể xem thường bất kỳ kẻ nào.”
Bạch Cẩm đứng dậy đi ra ngoài, trường bào màu trắng trên người lập tức biến thành phục trang tử sắc của chấp pháp đại đội. Hắn phá không mà đi, một lát sau liền tới trước Chấp Pháp Thần Điện rồi cất bước đi vào.
Bên trong Chấp Pháp Thần Điện, Ô Vân Tiên và Vũ Dực Tiên đang trực ban liền vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ, nói: “Bái kiến Đại đội trưởng.”
Bạch Cẩm chắp tay đáp lễ, ba ngừng đứng thẳng dậy.
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: “Tiệt Giáo ta liên tục bại lui trong Phong Thần Chiến, đệ tử tổn thất nặng nề, uy danh của Tiệt Giáo bị hủy hết. Sư phụ bị khi nhục, đệ tử quên thân phục vụ, trong các ngươi có ai nguyện ý vì Tiệt Giáo ta mà xuống núi?”
Ô Vân Tiên và Vũ Dực Tiên chắp tay đồng thanh kêu lên: “Nguyện xuống núi chấn hưng uy danh của Tiệt Giáo ta.”