“Kim Bằng!”
Vũ Dực Tiên lập tức tiến lên một bước: “Có!”
“Ta ra lệnh cho ngươi đi chi viện Văn Trọng, lấy Dương Giáo và Ngao Bính làm quân tiên phong, nhất định phải hợp lực với Xiển Giáo đánh bại Tây Phương Giáo, tự kết sát kiếp lên người.”
“Văng! Nhất định không làm nhục uy danh của Tiệt Giáo ta.” Vũ Dực Tiên lớn tiếng đáp.
“Ngươi đi theo ta.” Bạch Cẩm dẫn Vũ Dực Tiên đi vào một gian phòng bên trong.
Một lát sau, Vũ Dực Tiên đi ra rồi kiên quyết đi ra bên ngoài.
Bên trong một tòa thành trì của triều Thương, Văn Trọng ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dưới là Thân Công Báo và một đám tướng lĩnh, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Văn Trọng gầm lên: “Lão thất phu Khương Tử Nha kia!”
Thân Công Báo ảm đạm nói: “Tứ tướng của Ma gia vẫn lạc dưới tay Xiển Giáo, ta thẹn với các đạo hữu của Tiệt Giáo mà!”
Văn Trọng an ủi: “Đạo hữu không cần áy náy, đây đều là do Xiển Giáo và Tây Phương Giáo đáng ghét kia, không liên quan tới đạo hữu.”
Ầm! Một áp lực nặng nề hạ xuống từ không trung.
Đám người Văn Trọng và Thân Công Báo đồng loạt biến sắc, chẳng lẽ Khương Tử Nha lại mời thêm một cao nhân của Xiển Giáo đến? Mọi người lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Chỉ thấy bầu trời ở bên ngoài có ba đạo thân ảnh đứng thẳng, ở giữa là một thiếu niên khoác hắc bào, mày kiếm mắt angs anh tư bất phàm, trái phải mỗi bên có một thiếu niên đứng cạnh.
Sắc mặt Văn Trọng đại biến, là Vũ Dực Tiên của chấp pháp đại đội, sao hắn lại đến đây? Chẳng lẽ là vì đệ tử Tiệt Giáo tổn thất quá nhiều sao? Chấp pháp đại đội đến đây hỏi tội hắn?
Văn Trọng vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: “Đệ tử Tiệt Giáo, Văn Trọng bái kiến Vũ Dực Tiên sư thúc!”
Nhưng đệ tử ngoại môn khác của Tiệt giáo cũng xoay người rồi ôm quyền thi lễ, trong lòng bất an.
Thân Công Báo cũng chắp tay thi lễ rồi lặng lẽ đánh giá thân ảnh bên trên đám mây. Vị này là đội viên Vũ Dực Tiên của chấp pháp đại đội trong truyền thuyết sao?
Đám mây hạ xuống, Vũ Dực Tiên trầm giọng nói: “Đứng lên đi!”
Tất cả mọi người đang hành lễ đều đứng dậy.
Vũ Dực Tiên nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: “Các ngươi khiến Đại sư huynh rất thất vọng!”
Tất cả mọi người khẽ run lên một cái, vội vàng chắp tay nói: “Chúng ta có tội!”
Vũ Dực Tiên quát: “Các ngươi có tội gì?”
Tất cả đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo đều mịt mờ liếc nhìn nhau, sau đó một đệ tử làm người đại diện nói: “Chúng ta không nên tự tiện rời khỏi Tiệt Giáo!”
Văn Trọng vội vàng nói: “Sư thúc thứ tội, đều do ta mời bọn hắn đến.”
“Có rời đi hay không là chuyện của các ngươi, chấp pháp đại đội sẽ không can thiệp vào lựa chọn của các ngươi nhưng sao các ngươi lại làm nhục uy danh của Tiệt Giáo ta như vậy chứ? Liên tiếp chiến bại, các ngươi cũng xứng là đệ tử của Tiệt Giáo sao?” Vũ Dực Tiên hét lớn.
Ách… Tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải vì bọn hắn tự tiện rời khỏi Tiệt Giáo mà trị tội sao? Bây giờ là tình huống gì thế này? Hình như sư huynh không phản đối bọn hắn đến đây tham chiến? Sau đó bọn hắn lại cảm thấy xấu hổ, liên tiếp chiến bại khi nhục uy danh Tiệt Giáo.
Văn Trọng thử thăm dò: “Sư thúc, ý của ngài là?”
“Tiến đến khiêu chiến!”
Văn Trọng lập tức mừng rỡ đáp: “Vâng!”
Những đệ tử Tiệt Giáo khác cũng mừng rỡ như điên, chấp pháp đại đội vậy mà lại xuất thủ.
…
Trong đại doanh Tây Kỳ ở đối diện, Cơ Phát ngồi trên chủ vị. Bên trái là Khương Tử Nha, Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử và những đệ tử đời thứ ba của Tiệt Giáo. Bên phải là Nhật Quang, Nguyệt Quang, Khẩn Na La và các đệ tử của Tây Phương Giáo.
Cơ Phát cười nói: “Thừa Tướng, bây giờ đại quân của Văn Trọng đang trốn ở bên trong thành trì, không muốn xuất chiến thì phải làm thế nào cho phải?”
Khương Tử Nha vuốt râu cười nói: “Không sao, ta đã đoán trước được.”
Na Tra dương dương đắc ý nói: “Cả đại quân của triều Thương đều không chịu nổi một kích, nhưng Tiên Thần mà bọn hắn mời tới cũng chỉ có thế.”
Lý Tĩnh răn dạy: “Na Tra, không nên chủ quan! Trên đời núi cao thì vẫn sẽ có núi cao hơn, vô số kỳ nhân dị sĩ, cẩn thận vẫn hơn.”
Na Tra tùy ý đáp: “Biết rồi, biết rồi.”
Nguyệt Quang Bồ Tát ngồi ở bên phải cười nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa là có thể công phá Triều Ca, cứu vãn bách tích trong nước lửa.”
“Ha ha.” Cơ Phát cười lớn: “Nhờ có các vị Tiên trưởng góp sức, Cơ Phát thay những bách tính đang chịu khổ cảm tạ chư vị Tiên trưởng.”
Cơ Phát đứng dậy chắp tay thi lễ.
Những quan văn tướng võ đang ngồi cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Lý Tĩnh hỏi: “Thừa tướng, phương pháp ứng đối mà ngươi nói là gì?”
Khương Tử Nha cười nói: “Văn Trọng chỉ phòng thủ mà không chiến, chúng ta chỉ cần dùng Thổ Hành chi pháp mở ra địa đạo là có thể đi thông vào thành tập kết vào ban đêm. Nhất định sẽ khiến Thương doanh đại loạn, đến lúc đó phá thành là được!”
Lý Tĩnh gật đầu nói: “Đây đúng là một chiến thuật rất tốt.”
Trận doanh Tây Phương Giáo cũng đồng loạt gật đầu, tuy bình thường thừa tướng không được may mắn nhưng lại rất biết cách mưu đồ chiến cực.
Cơ Phát bỗng nói: “Thừa tướng, chủ ý này do ai đưa ra?”
Khương Tử Nha tằng hắng một cái nói: “Trong đầu bộc phát ra ý tưởng.” Sau đó hắn lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Nhưng ta cảm thấy khả năng thành công rất lớn.”
Lý Tĩnh vội vàng đổi đề tài nói: “Thực ra ta cảm thấy hẳn nên suy nghĩ thêm một chút.”
Hoàng Phi Hổ cũng vội vàng nói: “Thừa tướng, ta sợ dưới lòng đất có sông ngầm, không đào bới được.”
Nhật Quang Bồ Tát vội nói: “Ta sợ dưới đất có cự thạch không thể đào được.”
Võ Cát nói: “Sư phụ, sợ rằng đào địa đạo sẽ kinh động đến đại quân Văn Trọng, một khi bọn hắn bố trí mai phục thì chúng ta sẽ tổn thất nặng nề.”