Chúng tướng vội vàng phát biểu khuyên can.
Cơ Phát cười nói: “Thừa tướng, ngài nhìn cái này xem?”
Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: “Nếu chư vị tướng quân đã phản đối vậy tạm thời bỏ quan đi! Ta lại tìm phương pháp khác.”
Rất nhiều tướng lĩnh trong đại trường đồng loạt thở phào một hơi. Căn cứ theo trước kia, chỉ cần là đề nghị do Thừa tướng phu nhân đưa ra đều khiến Tây Kỳ tổn thất nặng nề. Vì vậy sau khi trải qua rất nhiều bài học đau đớn thì chư vị tướng lĩnh đều ngầm thừa nhận một quy tắc, cho dù đề nghị của Thừa tướng phu nhân đáng tin cỡ nào thì tất cả đều không thể dùng.
“Báo!” Khẩu hiệu hò hét vang lên từ xa, một binh sĩ chạy đến bên ngoài soái trướng, quỳ một chân xuống rồi dùng hai tay nâng quyển trục lên nói: “Vương thượng, Thừa tướng, quân Thương gửi chiến thư tới.”
Khương Tử Nha duỗi ra, quyền trục trong tay binh sĩ bay tới rơi vào lòng bàn tay hắn.
Khương Tử Nha xem quyển trục một lát rồi cười nói: “Văn Trọng gửi chiến thư tới mời ta ngày mai tái chiến.”
Cơ Phát cười nói: “Chắc là lại mời cứu binh tới!”
Nguyệt Quang Bồ Tát cười khẽ nói: “Tây Kỳ ta có ba vị Chiến Thần, Chiến Tướng như mây, tướng sĩ như mưa, hắn có mời cứu binh tới thì sao chứ?”
Khương Tử Nha đứng dậy rồi tiến lên đặt quyển trục xuống mặt bàn trước mặt Cơ Phát, nói: “Mời bệ hạ hồi thiếp.”
“Được!” Cơ Phát cầm bút lông viết lên quyển trục, sau đó buông bút xuống cười nói: “Ai đi gửi chiến thư?”
Na Tra từ trên ghế nhảy ra, kêu lên: “Ta đi!” Hắn tiến đến cầm lấy quyển trục rồi chạy ra bên ngoài.
Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân lơ lửng trên chiến trường, đột nhiên hắn ném chiến thư ra quát: “Đi!”
Ầm! Chiến thư như biến thành cự thạch vạn cân rạch phá bầu trời lao thẳng vào nội thành, sau khi vào thành rồi lại không hề lóe lên chút động tĩnh nào.
Na Tra cười ha hả nói: “Coi như có chút bản lĩnh.” Sau đó hắn quay người trở về đại doanh.
Bên trong thành trì, Ngao Bính cầm quyển trục, trêu tức cười nói: “Na Tra!” Sau đó quay người đi vào đại sảnh.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, tùng tùng tùng! Tiếng trống vang khắp chiến trường trống trải. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn cuốn lên gió lớn, phảng phất như chúng cũng muốn tham gia vào đại chiến.
Hai phe sắp xếp chiến trận chỉnh tề giằng co trên sa trường, đao thương san sát, tinh kỳ phấp phới.
Văn Trọng nghiêm nghị kêu lên: “Khương Tử Nha, ra trả lời!” Thanh âm thật lớn vang lên trên chiến trường.
Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tượng tiến lên, cười ha hả nói: “Văn Trọng, ngươi còn thủ đoạn gì nữa sao?”
Văn Trọng gầm thét: “Khương Tử Nha, ngươi dĩ hạ phạm thượng, lấy Thần phạt quân, không xứng làm người, tự phụ là đệ tử của Thánh Nhân.”
“Văn Trọng, lần nào ngươi mắng ta cũng là mấy câu này, có thể mới mẻ một chút được không?”
Văn Trọng giận dữ quát: “Các ngươi là hạng người cẩu trệ thử trùng làm ra loại chuyện bất nghĩa như vậy, không sợ ngũ lôi oanh đỉnh, hôi phi yên diệt sao?”
“Trụ Vương vô đạo, thiên địa có thể giết.”
“Nhân Hoàng, Dữ Thiên Tề!”
“Ta khinh! Chưa bao giờ thấy hạng người mặt dày vô sỉ như các ngươi.”
Văn Trọng lông tóc dựng ngược giống như một đầu hùng sư đang thịnh nộ.
Thân Công Báo cưỡi báo đen tiến đến, sờ ria mép nói: “Sư huynh, mồm mép của ngươi lưu loát hơn rồi nhỉ, bớt nói nhảm đi, đánh rồi mới biết.”
Khương Tử Nha cười ha hả nói: “Được! Ai cùng ta tiến lên bắt giữ Văn Trọng?”
“Ta đến!”
Na Tra quát to một tiếng, chân đạp Phong Hỏa Luân bay ra lơ lửng trên chiến trường, hăng hái quát: “Ai đến ứng chiến?”
“Na Tra, nhận lấy một kích của ta!” Một thiếu niên xông ra từ trong đại quân Văn Trọng, mặt mày tuấn lãng, thân khoác bạch y, là mỹ một thiếu nhẹ nhàng.
Ngao Bính bay lượn qua chiến trường với tốc độ cực nhanh, trên sa trường nhấc lên một trận cuồng phong cuốn theo cát bụi. Phương Thiên Họa Kích đâm ra, long ảnh hiển hiện.
Na Tra lập tức cầm thương lao lên phía trước. Bang! Âm thanh chói tai vang lên, hai người giao nhau mà qua.
Na Tra bỗng xoay người, khó tin nói: “Ngao Bính!”
Ngao Bính cũng xoay người trên không trung, nắm chặt Phương Thiên Họa Kích hét lớn “Na Tra, đến tiếp!”
Dứt lời, hắn lập tức phóng về phía Na Tra.
Na Tra vung vẩy hỏa Tiêm Thương miễn cưỡng chống đỡ. Thanh âm chiến đấu truyền ra, hán liên tục lùi về sau, thoạt nhìn khá là chật vật.
Trong đại quân Tây Kỳ, Khương Tử Nha cả kinh kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Na Tra vậy mà lại không phải là đối thủ của hắn?”
Dương Tiễn lóe lên tinh quang, nói: “Sư thúc, Na Tra không có chiến ý nên chỉ có thể cố gắng chống đỡ.”
Lý Tĩnh giải thích: “Đối phương là Tam thái tử của Đông Hải Long Vương, Ngao Bính. Năm đó, lúc còn ở Trần Đường Quan, Ngao Bính với tiểu nhi là chí hữu.”
Dương Tiễn nhíu mày nói: “Quân quốc đại sư há có thể là trò đùa?”
Hắn ôm quyền nói: “Thừa tướng, ta nguyện ý xuất chiến bắt giữ Ngao Bính.”
Khương Tử Nha gật đầu: “Được, nhớ là đừng có thương tổn tới tính mạng của hắn.”
“Vâng!” Dương Tiễn đáp một tiếng, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vọt thẳng ra chiến trường.
Trong đại quân Văn Trọng cũng có một thân ảnh xông ra xẹt qua một đạo hắc ảnh đâm thẳng tới Dương Tiễn.
Toàn thân Dương Tiễn nhất thời phát lạnh, vội vàng chuyển hướng chém Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra.
Keng! Một tiếng chấn động thiên địa, một vệt thần quang quét ngang ra. Dương Tiễn và đối phương đồng thời lui lại trăm mét rồi rơi vào chiến trường.
Dương Tiễn chấn kinh kêu lên: “Đại huynh!”
Dương Giao cầm Phương Thiên Họa Kích, bình thản nói: “Nhị đệ, từ khi chia tay đến nay không có chuyện gì chứ?”