Dương Tiễn nắm chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay, che giấu nội tâm kinh hoảng nói: “Đại huynh, sao ngươi lại ở đây?”
Dương Giao giơ Phương Thiên Họa Kích lên, mỉm cười nói: “Nhị đệ, cẩn thận!”
Thân ảnh hắn khẽ động, trong nháy mắt đã xông tới phía Dương Tiễn, Phương Thiên Họa Kích quét ra một đạo phong mang sáng ngời giữa không trung.
Dương Tiễn vội vàng nâng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lên ngăn trước người. Keng! Phương Thiên Họa Kích chém lên Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, cuồng sa càn quét.
Dương Tiễn lập tức bay ngược trở về, chân kéo trên mặt đất kéo ra một rãnh sâu hoắm. Đùng! Hắn bỗng dừng lại, đại địa xung quanh nứt vỡ ra.
Dương Giao đắc thế không muốn bỏ qua lập tức nhảy lên một cái, Phương Thiên Họa Kích tiếp tục chém xuống Dương Tiễn. Mặt đất sa trường xuất hiện một vết nứt sâu vô cùng khủng bố.
Thiên Nhãn của Dương Tiễn bỗng mở ra, một đạo thần quang bạch sắc bắn ra. Keng! Giữa Phương Thiên Họa Kích bắn ra thần quang, Dương Giao nhất thời đình trệ giữa không trung.
“Mở cho ta!” Dương Giao hét lớn một tiếng, trên Phương Thiên Họa Kích hiện lên quang mang tĩnh mịch, thế như chẻ tre bổ thần quang của Thiên Nhãn ra rồi rơi xuống chỗ Dương Tiễn.
Ầm! Đại địa chấn động, đất đá bay đầy trời.
“Quác!” Một con qua phất khởi bay ra từ trong đất đá lao lên trên không trung.
“Chiếp!” Một con chim ưng theo sát sau quạ đen, lao tới đánh giết nó.
Dương Tiễn tức giận kêu lên: “Đại huynh, vì sao ngươi lại trợ giúp Trụ Vương độc ác tàn bạo kia?”
Dương Giao bình tĩnh nói: “Ngươi vì đệ tử Xiển Giáo, ta vì đệ tử Tiệt Giáo, đều vì đại giáo mà thôi. Lấy bản lĩnh của ngươi ra cho ta xem xem.”
Trong lòng Dương Tiễn run lên. Đúng vậy! Đại huynh là vì đệ tử Tiệt Giáo, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, tuyệt đối không thể để đại huynh vẫn lạc trong Phong Thần Chiến.
Quạ đen bỗng biến thành một con Kim Điêu tấn công về phía chim ưng, chim ưng vội vã tránh né, quang mang lóe lên hóa thành một con đại bàng lao ra ngoài.
“Chiếp!” Trên thân Kim Điêu bốc lên hỏa diễm, nó vỗ mạnh hai cánh tràn ngập Độc Chân Tất Phương Hỏa hình thành hỏa lãng đánh về phía đại bàng. Ầm! Trong nháy mắt liền bao phủ lấy đại bàng.
Trong biển lửa, một đầu Thanh Loan hoa lệ giương cánh, biển lửa màu vỏ quýt hóa thành Nam Minh Ly Hỏa quay ngược lại thôn phệ Tất Phương.
…
Đồng thời ở một bên khác, Ngao Bính vung vẩy Phương Thiên Họa Kích chém tới trước ngực Na Tra.
Na Tra vội vàng giơ thương ra đỡ. Ầm! Phương Thiên Họa Kích chém lên trên trường thương của Na Tra khiến hắn liên tiếp lùi về phía sau.
Na Tra tức giận kêu lên: “Ngao Bính, nếu ngươi còn đánh nữa thì ta đánh lại đó.”
Ngao Bính dừng thế công lại, ngoắc ngoắc ngón trỏ rồi nhẹ nhàng nói: “Đến đây, có bản lĩnh thì đến đây, không biết là ai bị ta đánh cho tiểu ra quần.”
Na Tra Tức giận nói: “Ngao Bính, xem ta đánh ngươi ị ra phân!”
“Hừ hừ… để ngươi nhìn xem bản lĩnh chân chính của ta, thần thông hô phong hoán vũ của Long tộc!”
Ầm!
Trên bầu trời có một tia chớp lặng lẽ xẹt qua, trong nháy mắt cuồng phong bạo vũ liền trút xuống. Trong mưa lớn, chiến lực của Ngao Bính tăng vọt, thân nhập Du Long linh hoạt bách biến. Chẳng những có công kích bất phàm của Phương Thiên Họa Kích mà còn có pháp thuật Thủy hệ liên tục tập sát Na Tra. Trong lúc nhất thời lại có thể đè ép Na Tra mà đánh, đặc biệt là pháp thuật Thủy hệ ở khắp nơi khiến Na Tra không kịp đề phòng. Những trận chiến trước đây Ngao Bính chưa từng thể hiện ra một chiêu này.
Trong mưa to, Khương Tử Nha ngẩng đầu híp mắt nhìn bầu trời đang đổ mưa rào xối xả. Một phe là thiên biến vạn hóa, một phe là thân ảnh giao thoa, đánh rất lâu cũng không thể phân ra thắng bại.
Nhật Quang Bồ Tát ngưng trọng nói: “Hai người này có thực lực xấp xỉ với Dương Tiễn và Na Tra, không biết là có lai lịch gì?”
Khang lão đại ở bên cạnh ngưng trọng nói: “Người đang đối chiến với Nhị gia là Dương Giao đại tiên, cũng là đại ca của Nhị gia. Năm đó hắn đã cùng phá núi cứu mẫu thân với Nhị gia.”
Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh kêu lên: “Ngươi phải gọi là Đại gia!”
Khang lão đại sắc mặt tối đen cúi đầu nhìn Hạo Thiên Khuyển. Hắn luôn có cảm giác con chó chết tiệt này đang mắng hắn.
Khương Tử Nha kinh ngạc nhìn về phía chiến trường biến hóa khó lường kia, vậy mà lại là đại ca của Dương Tiễn, thế thì phiến phức rồi! Hắn lập tức nói: “Nhật Quang, Nguyệt Quang và Lôi Chấn Tử, các ngươi đến chi viện cho Dương Tiễn và Na Tra đi, nhất định phải bắt giữ Dương Giao và Ngao Bính.”
Nhật Quang, Nguyệt Quang và Lôi Chấn Tử cùng nhau chắp tay bái lạy, nói: “Vâng!”
Nhật Quang và Nguyệt Quang chân đạp Kim Liên bay lên trên không, sau lưng Lôi Chấn Tử lộ ra đôi cánh ‘ầm ầm’ phóng lên trên trời.
“Cút cho ta!” Một đạo thiên âm uy nghiêm vang lên trên chiến trường.
Một đại thủ bỗng xuất hiện trước Nhật Quang, Nguyệt Quang và Lôi Chấn Tử rồi chụp lấy bọn hắn.
Ầm! Đại thủ đánh bay ba người trong nháy mắt tựa như đập con sâu cái kiến vậy, sau đó cụ thủ biến mất. Ba người ‘ầm ầm’ rơi xuống đất như thiên thạch rơi xuống lún sâu vào lòng đất không biết bao nhiêu dặm, đại địa trên sa trường xuất hiện ba cái hố lớn.
Đại quân hai bên đồng loạt bạo động, sĩ khí đại quân triều Thương tăng vọt, đại quân Tây Kỳ lại tràn ngập tâm trạng bất an.