Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449: Vũ Dực Tiên Truy Hỏi

Chương 449: Vũ Dực Tiên truy hỏi

Khương Tử Nha kinh hoảng kêu lên: “Sao… sao có thể chứ?”

Thân Công Báo cưỡi báo đen tiến lên cười ha hả nói: “Khương Tử Nha, hôm nay trước tiên cho ngươi một bài học. Tiệt Giáo sư huynh nói hắn khinh thường việc bắt nạt những tiểu bối này, ngươi vẫn nên mời những sư huynh kia ra đi! Nếu không thì chúng ta liền ngựa đạp liên doanh, sau đó lại đại phá thành trì Tây Kỳ.”

Khương Tử Nha vội vàng kêu lên: “Tất cả thu binh!”

Keng keng keng! Tiếng kẻng đồng vang lên, đại quân Tây Kỳ cuống quýt rút lui, Dương Tiễn và Na Tra cũng đẩy lùi đối thủ rồi không cam lòng rút về đại doanh.

Trong đại quân triều Thương, Văn Trọng cười ha hả nói: “Có sư thúc ở đây thì ta còn lo không bình định được sao?”

Thân Công Báo ở bên cạnh tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, đại quân Tây Kỳ chưa loạn, nếu không thì có thể trùng sát một phen, đại phá đại quân Tây Kỳ.”

Văn Trọng cười nói: “Không đáng tiếc, sĩ khí của bọn hắn đã tụt giảm, phá bọn hắn thêm mấy lần nữa là có thể khiến bọn hắn không chiến mà bại.”

Thân Công Báo cười cười: “Vẫn muốn dựa uy danh của sư huynh đó!” Sau đó hắn hơi lo lắng nói: “Nhưng sư huynh công khai khiêu chiến Xiển Giáo như vậy thực sự có được không?”

Văn Trọng cười ha hả nói: “Chấp pháp đại đội có thể uy chấn toàn bộ Tiệt Giáo nào chỉ có hư danh? Ta tin tưởng sư thúc. Bây giờ thì thu binh!”

Keng keng keng! Tiếng chiêng đồng vang lên, đại quân triều Thương về thành.

Sau khi về thành, Văn Trọng và Thân Công Báo lập tức tiến vào bên trong một tòa trạch việc. Bên ngoài mưa rào xối xả, trong trạch viện lại chẳng có giọt mưa nào, thoáng mát gió nhẹ.

Trong trạch viện, Vũ Dực Tiên đang một mình ăn lẩu uống rượu, thong dong tự tại, hoàn toàn không để tâm tới trận đại chiến vừa rồi.

Văn Trọng và Thân Công Báo cùng nhau chắp tay cúi đầu, hưng phấn nói: “Đa tạ sư thúc/ sư huynh.”

Vũ Dực Tiên cười cười vẫy gọi: “Đến đây! Các ngươi tới ăn cùng ta đi.”

“Vâng!” Hai người đáp một tiếng rồi đứng dậy đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Thân Công Báo rót cho bản thân một ly rượu rồi bưng lên nói: “Sư huynh không cần bước chân ra khỏi nhà mà vẫn có thể uy chấn Tây Kỳ, một thân bản lĩnh có thể xưng là kinh thiên động địa, ta kính sư huynh một chén.”

Vũ Dực Tiên bưng chén rượu lên uống, cười ha hả nói: “Mấy tiểu bối mà thôi.”

Văn Trọng nghiêm túc nói: “Sao vừa nãy sư thúc không ra tay náo loạn đại quân Tây Kỳ? Như vậy thì ta cũng dễ dàng suất quân công kích đại phá Tây Kỳ hơn.”

Vũ Dực Tiên vô thức nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Văn Trọng, sau đó nói: “Theo ta nhớ thì hình như người là đệ tử của Kim Linh sư tỷ?”

Văn Trọng gật đầu nói: “Vâng! Đệ tử sư thừa Kim Linh thánh mẫu, chính là đệ tử đời thứ ba của Tiệt Giáo.”

“Ngươi rời khỏi Tiệt Giáo bao lâu rồi?”

Văn Trọng không biết Vũ Dực Tiên sư thúc có ý gì, ẩn ẩn đắc ý đáp: “Vào thời kỳ Thương Vương văn đinh, đệ tử rời giáo lịch luyện, tiến vào triều Thương phụ tá thiên tử của triều Thương. Vì để bảo đảm cơ nghiệp của triều Thương, đệ tử đánh Đông dẹp Bắc trấn giữ giang sơn Triều Ca, vững vàng khí số của Ân Thương. Tiên Vương đã ban cho đệ tử Đả Vương Kim Tiên, trên đánh Bất Tinh Quân, dưới đánh gian thần.”

Vũ Dực Tiên hỏi thêm lần nữa: “Ta hỏi ngươi là bao nhiêu năm rồi?”

Văn Trọng khựng lại, thành thật nói: “Đệ tử đã trải qua ba triều, đến nay đã ngàn năm.”

Vũ Dực Tiên uống một chén rượu, bình tĩnh nói: “Khó trách ngươi sẽ nói ra lời như vậy, đã hiệu lệnh ở triều Thương ngàn năm, toàn bộ lòng trung thành của ngươi đều dành cho Thương Vương, có phải là trong lòng ngươi địa vị của triều Thương đã vượt qua cả Tiệt Giáo?”

Sắc mặt Văn Trọng đại biến, lòng sinh sợ hãi cuống quýt đứng dậy quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu bối rối nói: “Sư thúc minh giám, đệ tử tuyệt đối không có tâm tư này.”

Vũ Dực Tiên nhìn văn Trọng, bình thản nói: “Từ lúc đại chiến tới giờ, mỗi khi chiến bại thì ngươi lại về Tiệt Giáo mời đồng môn đến trợ chiến nhưng những đồng môn được mời đi lại không một ai sống sót. Ngươi biết rõ nếu mời các đồng môn trong Tiệt Giáo tới thì rất có thể bọn hắn sẽ vẫn lạc trong lượng kiếp, vì sao vẫn muốn đi mời? Người đang dùng tính mạng của đệ tử Tiệt Giáo tận trung cho triều Thương ngươi.”

Trên mặt Văn Trọng nháy mắt túa đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Thân Công Báo ở bên cạnh cũng cả kinh, trong đầu xẹt qua một tia thiểm điện. Không phải hắn cũng vậy sao? Những đạo hữu của hắn vẫn lạc đã lên đến mấy chục người, trong đó có tứ thánh của Cửu Long Đảo, Thập Thiên Quân của Thập Tuyệt Đảo, tứ tướng của Ma gia. Vì sao trước kia hắn không nhận ra được vấn đề trong đó chứ?

Vũ Dực Tiên nói: “Đứng lên đi!”

“Vâng!” Văn Trọng đứng dậy, toàn thân thấm đẫm mồ hôi lạnh, ngồi trên ghế mà vẫn sợ hãi khó có thể bình an.

Trong đại doanh Tây Kỳ, văn võ đại thần hội tụ trong soái trướng.

Cơ Phát ngồi trên chủ vị, quan tâm hỏi: “Nhật Quang, Nguyệt Quang và Lôi Chấn Tử, các ngươi không sao chứ?”

Nhật Quang, Nguyệt Quang và Lôi Chấn Tử lắc đầu, sắc mặt không đẹp nổi. Bị một bàn tay đánh xuống trước mặt mấy vạn đại quân, chẳng còn chút mặt mũi nào!

Võ Thành Vương hỏi với vẻ nghiêm trọng: “Rốt cuộc thì Văn Trọng mời kẻ nào tới? Kẻ đó vậy mà lại có thực lực như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment