Cơ Phát nhìn về phía Khương Tử Nha, hỏi: “Á phụ, ngươi biết lai lịch của hắn không?”
Khương Tử Nha Lắc đầu nói: “Không biết! Đối phương chưa ra mặt cũng không dùng pháp bảo, chỉ dùng một chưởng đã đánh bại ba người bọn hắn, chẳng mấy kẻ trong Tiệt Giáo có được thực lực như thế, còn chẳng kém gì mấy vị sư huynh của Xiển Giáo ta.”
Na Tra hơi do dự nói: “Ta có một suy đoán.”
Cơ Phát vội hỏi: “Na Tra, ngươi nghĩ sao? Nói đi.”
Na Tra nói: “Ta từng thấy Ngao Bính đi cùng Thánh sứ của Nhân tộc, liệu có phải Thánh sứ của Nhân tộc tới đây không?”
Vẻ mặt mọi người thay đổi, kẻ có thể có mặt trong trướng bồng này không ai không biết Thánh sứ Nhân tộc, nếu Thánh sứ Nhân tộc đến đây chắc chắn là một phiền phức lớn. Chưa nói tới thực lực, chỉ riêng thân phận Thánh sứ Nhân tộc thôi đã quá đáng kính, Thánh sứ giá lâm, có ai ở đây dám làm càn.
Dương Tiễn cũng nói với vẻ nghiêm trọng: “Hình như đại ca Dương Giao của ta là đệ tử của Thánh sứ Nhân tộc.”
Mắt Cơ Phát ánh lên sự sợ hãi, nói đầy chua xót: “Chẳng lẽ Thánh sứ Nhân tộc muốn bảo vệ triều Thương?”
Khương Tử Nha lắc đầu quả quyết: “Chắc chắn không có chuyện đó!”
Trong mắt Cơ Phát ánh lên tia hy vọng, vội vàng hỏi: “Á phụ, ngươi biết gì sao?”
Khương Tử Nha vuốt râu cười: “Trước đây khi ta còn học nghệ tại Côn Luân Sơn có từng gặp được Thánh sứ Nhân tộc Bạch Cẩm, cách làm người khiêm tốn nhân ái, rất yêu mến ta, là kẻ đại đức hiếm có trên đời, chắc chắn sẽ không hỗ trợ quân Thương hung ác.”
“Nhưng chẳng phải bây giờ đệ tử Thánh sứ đang ở trong quân bọn chúng đấy ư.”
“Đó đương nhiên là dùng danh nghĩa cá nhân tham gia. Bạch Cẩm sư huynh đã từng nói sẽ không can thiệp vào việc nội bộ của Nhân tộc.”
Lúc này lòng Cơ Phát mới lắng lại.
Lý Tịnh hỏi: “Na Tra, ngươi thắng nổi Ngao Bính không?”
Na Tra hơi do dự, lắc đầu: “Bây giờ Ngao Bính đã bước vào cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, mạnh hơn hắn của mấy năm trước rất nhiều, ta khó mà thắng được.”
Mọi người lại nhìn về Dương Tiễn.
Dương Tiễn ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Thực lực của đại ca ta cao hơn ta.”
Mọi người chẳng biết phải nói gì, ngươi không đánh lại hắn thì có gì đáng để kiêu ngạo chứ?
Lý Tịnh nói: “Vương thượng, dù không bắt được Ngao Bính và Dương Giao thì Dương Tiễn với Na Tra vẫn có thể ngăn bọn hắn lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là vị đại năng ẩn trong đại quân triều Thương… Hắn là ai? Phải đối phó ra sao?”
Cơ Phát nhìn sang Khương Tử Nha, hỏi: “Á phụ, ngươi có thượng sách gì không?”
Khương Tử Nha suy nghĩ một lúc, điềm tĩnh nói: “Nếu bọn hắn dám khiêu chiến sư huynh Xiển Giáo, người của Xiển Giáo ta không thể yếu thế. Dương Tiễn, Na Tra!”
Dương Tiễn và Na Tra đều bước tiến lên, chắp tay đáp: “Có!”
“Dương Tiễn, ngươi tới Sơn Hà Động tại Ngọc Tuyền Sơn mời sư phụ ngươi là Ngọc Đỉnh Chân Nhân tới đây. Na Tra, ngươi tới Kim Quang Động tại Càn Nguyên Sơn mời sư phụ ngươi là Thái Ất Chân Nhân đến hỗ trợ.”
Na Tra và Dương Tiễn đồng thanh: “Rõ!” Rồi xoay người nhanh chóng ra khỏi doanh trướng, hóa thành hai luồng kim quang phóng lên trời.
Khương Tử Nha nhìn Nhật Quang nói: “Phiền đạo hữu mời các đạo hữu của Tây Giáo đến hỗ trợ!”
Nhật Quang Bồ Tát chắp tay thành hình chữ thập, cung kính nói: “Không dối gạt đạo hữu, các vị sư huynh của Tây Giáo ta đều đang bế quan ngộ đạo.”
Khương Tử Nha nhếch môi cười: “Các sư huynh của Tây Giáo đang bế quan thì ta cũng chẳng cưỡng cầu, nếu vậy hay là tặng ta Lục Căn Thanh Tịnh Trúc đi?”
Nhật Quang Bồ Tát cười khổ nói: “Đạo hữu, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc là chí bảo của Tây Giáo, sao có thể nằm trong tay ta được.”
“Ta có tin tức chính xác, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc nằm ngay trong tay mấy tên đệ tử Tây Giáo các ngươi.”
“Thật sự không có! Mong đạo hữu đừng ép ta.”
Khương Tử Nha nói chẳng hề nóng nảy: “Không muốn mời đạo hữu Tây Giáo cung không muốn giao pháp bảo, Tây Giáo các ngươi muốn làm ngư ông hưởng lợi ư? Thôi, kết minh như vậy chẳng khác nào vứt đi, bọn ta tự đánh.”
Nhật Quang Bồ Tát và Nguyệt Quang Bồ Tát liếc nhau, đúng là Tây Giáo của hiện tại không đánh nổi Xiển Giáo, không mạnh hơn người ta thì có thể làm sao đây?
Nguyệt Quang Bồ Tát chắp tay chữ thập thi lễ, nói lời xin lỗi: “Ta chợt nhớ ra Dược Sư mới xuất quan không lâu, ta sẽ tới thế giới Tây phương tịnh thổ mời tôn giả đến tương trợ.”
Khương Tử Nha nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy làm phiền.”
Hai người Nguyệt Quang và Nhật Quang vội xoay người ra ngoài, cứ cảm thấy tên Khương Tử Nha này chỉ chờ Tây Giáo phản bội.
Nhật Quang Bồ Tát truyền âm nói: “Sư đệ, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc có trong tay ngươi không?”
Nguyệt Quang Bồ Tát cũng vội truyền âm lại: “Sư huynh, làm sao chí bảo như Lục Căn Thanh Tịnh Trúc lại ở chỗ ta được?”
Nhật Quang Bồ Tát lại truyền âm hỏi: “Chẳng lẽ lại nằm trong tay sư đệ Khẩn Na La? Từ sau khi chúng ta kết minh với Xiển Giáo thì Khương Tử Nha cứ ép hỏi Lục Căn Thanh Tịnh Trúc đang ở đâu mãi, trông hắn như chắc chắn Lục Căn Thanh Tịnh Trúc nằm trong tay chúng ta, không giống giả vờ.”
Nguyệt Quang Bồ Tát truyền âm nói: “Nếu Lục Căn Thanh Tịnh Trúc nằm trong tay chúng ta thì đương nhiên là ở chỗ Khẩn Na La, hắn là hộ pháp của Phật Mẫu cơ mà!”
Nhật Quang Bồ Tát gật đầu, truyền âm: “Trước đây ta từng hỏi Khẩn Na La, hắn cũng không biết chuyện Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, trông hắn hàm hậu như thế, không ngờ lại ẩn giấu sâu vậy.”