Nhật Quang và Nguyệt Quang ra khỏi doanh trướng, đạp tường vân bay đi.
Mấy ngày sau, tiếng trống nổi lên từng hồi, hai bên bày trận nơi sa trường, tinh kỳ bay phấp phới.
Trước đại quân Tây Kỳ, Cơ Phát mặc khôi giáp cưỡi một con ngựa cao lớn, đám người Khương Tử Nha, Lý Tịnh, Võ Thành Vương, Na Tra, Dương Tiễn và Võ Cát đứng bên trái. Bên phải là Nguyệt Quang Bồ Tát, Nhật Quang Bồ Tát và các vị đệ tử Tây Giáo.
Trước đại quân Thương Triều là Thân Công Báo cưỡi báo đen và Văn Trọng cưỡi hắc kỳ lân, một vài đệ tử Tiệt Giáo và hai người Ngao Bính, Dương Giao đứng bên cạnh.
Thân Công Báo tiến lên, hô: “Khương Tử Nha, hôm nay ngươi dám khai chiến vì đã mời được cứu binh à?”
Có ba thân ảnh hiện lên trước đại quân Tây Kỳ, một người là nam tử trung niên lạnh lùng nghiêm túc mặc đạo bào, một lão giả râu bạc mặc đạo bào và một đệ tử Tây Giáo đầu bóng lưỡng mặc áo trắng.
Thân Công Báo cười ha hả nói: “Tưởng ai đến đây, hóa ra là Ngọc Đỉnh sư huynh, Thái Ất sư huynh và Dược Sư sư huynh của Tây Giáo.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân quát: “Thân Công Báo, ngươi không phân thiện ác nối giáo cho giặc, đi ngược lẽ trời mà cũng xứng gọi ta một tiếng sư huynh? Bây giờ giơ tay chịu trói, quỳ xuống nhận phạt thì ta biết ngươi là kẻ biết sai sẽ sửa, sẽ nói đỡ cho ngươi với sư phụ. Nếu ngu xuẩn không nghe, ngày khác chắc chắn sẽ khó chết già, dừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Thân Công Báo ha ha cười: “Ngươi không nhận người sư đệ là ta thì ta cũng không cần ngươi làm sư huynh, ngươi chớ có quỳ xuống xin tha là được!”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân gào lên đầy giận dữ: “To gan!” Kiếm ra từ không, vạn kiếm chém tới Thân Công Báo kéo theo vệt sáng mờ.
Sắc mặt Thân Công Báo thay đổi, hắn chỉ bắt nạt được mỗi Khương tử Nha, còn lại hắn chẳng đánh nổi ai trong Xiển Giáo cả, ngay cả Bạch Hạc đồng tử mà hắn cũng chẳng đánh lại.
Thân Công Báo kêu lên kinh hoàng: “Sư huynh, cứu ta!”
Vạn kiếm sáng chói ngừng lại giữa không trung trong nháy mắt, một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía trên đại quân triều Thương tựa như vẫn luôn đứng ở nơi đó, hắn mặc trường bào màu đen, phía trên thêu hoa văn vàng kim, áo choàng sau lưng tung bay, nhìn xuống chung quanh, uy nghiêm bá đạo!
Vũ Dực Tiên quát: "Tán!"
Vạn kiếm giữa không trung "rắc" một tiếng vỡ nát, thân thể Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi lảo đảo.
Vẻ mặt Dược Sư thay đổi, nghiêm trọng nói: "Vũ Dực Tiên của Đông Hải!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng nói theo bản năng: "Vũ Dực Tiên của chấp pháp đại đội!"
Trong lòng ba người đều cảm thấy nặng nề, uy danh chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo vang khắp Đông hải, đệ tử của Thánh Nhân đại giáo không ai không biết không ai không hiểu nhưng nói tới e ngại thì không có bao nhiêu cả. Thân là đệ tử thân truyền của Thánh Nhân thì sao có thể không bằng chấp pháp đại đội ngoại môn của Tiệt Giáo chứ? Thế nhưng chấp pháp đại đội xuất hiện ở nơi này cũng có nghĩa Bạch Cẩm đã nhúng tay vào, đây mới là điều khiến cho ba người lo lắng.
Thái Ất Chân Nhân quát hỏi nói: "Vũ Dực Tiên, một kẻ vô ưu vô lự, vô nhục vô vinh, luôn theo chính đạo như ngươi cớ gì lại lặng lẽ bước vào nơi xoáy nước vẩn đục này?"
Vũ Dực Tiên cười lạnh nói: "Xiển Giáo và Tây Giáo các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy mạnh đánh yếu, giết không biết bao nhiêu đệ tử Tiệt Giáo ta, đây là khinh Tiệt Giáo ta không người sao? Hôm nay ta tới đây là để phân cao thấp với ngươi, cho các ngươi biết Tiệt Giáo ta không thể khinh thường!"
Thái Ất Chân Nhân phẫn nộ quát: "Nay thành thang hợp diệt, chu thất đương hưng, Ngọc Hư phong thần, ngươi nghịch thiên mà đi thì chắc chắn trên Phong Thần Bảng sẽ có tên ngươi."
Vũ Dực Tiên quát: "Bớt xàm ngôn đi, thủ hạ kiến chân thương!"
Vũ Dực Tiên phất tay, Phương Thiên Họa Kích hiện lên giữa không trung rồi rơi vào tay hắn. Tay vừa phất, trường báo đen chợt biến đổi hóa thành chiến giáp hoa lệ, chân đạp hư không phi tới trận doanh Tây Kỳ.
Trước đại quân triều Thương, Ngao Bính hưng phấn kêu lên: "Mau nhìn, mau nhìn, sư phụ ta ra tay!"
Văn Trọng chợt thấy hơi lo lắng nói: "Sư thúc làm được thật chứ?"
Thân Công Báo cười nói: "Chẳng phải ngươi nói đại đội chấp pháp rất mạnh sao? Trước đó chính ngươi nói ta cứ yên tâm."
"Nhưng Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân và Dược Sư Phật của Tây Giáo cũng chẳng hề kém cạnh. Nếu là một mình chống lại một người thì đương nhiên ta vô cùng tin tưởng sư thúc nhưng là hiện tại đối phương có ba người, ta hơi không yên lòng."
Thân Công Báo ha hả cười nói: "Nếu Vũ Dực Tiên sư huynh đã dám khiêu chiến, đương nhiên sẽ tự lượng sức."
Trong mắt hắn như có chút chờ mong nhìn về phía trước, nếu lời đồn đãi không quá phóng đại thì thực lực của Vũ Dực Tiên sư huynh đủ để trấn áp mười hai Kim Tiên của Xiển Giáo.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân căm tức nói: "Nhẹ nhàng khuyên bảo ngươi không nghe, hôm nay ta sẽ dạy ngươi thế nào là số kiếp."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân phóng lên cao trong nháy mắt, kiếm vang "keng" một tiếng, Trảm Tiên Kiếm ra khỏi vỏ. Trong nháy mắt, sát khí sắc bén tràn ngập khắp thiên địa.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chém một kiếm về phía Vũ Dực Tiên, đao mang như lưu quang xẹt qua xé rách không gian tạo thành một đạo quang mang.
Ánh mắt Vũ Dực Tiên bình tĩnh, Phương Thiên Họa Kích bỗng đâm tới. Keng! Phương Thiên Họa Kích đâm lên trên Trảm Tiên Kiếm, thân kiếm nháy mắt liền cong lại, một đạo gợn sóng quét qua không gian nhấc lên cuồng phong.