Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461: Trở Về Tam Quang Tiên Đảo

Chương 461: Trở về Tam Quang Tiên Đảo

Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: “Cơ duyên không tới, ta có thể làm gì được chứ?”

“Sư bá, đây chính là nguyên nhân ta để Kim Bằng nhập kiếp. Để phân ưu cho sư bá, đệ tử sẽ nhịn đau đưa chấp pháp đại đội vào trong lượng kiếp, để sư bá bình định con đường phía trước.”

Nguyên Thủy cảm khái nói: “Kiểu tính toán này của ngươi quá thô sơ rồi, không thể gạt được sư phụ ngươi.”

Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, một mặt chính khí nói: “Từ sau khi ta bái sư đến nay, sư bá người đối tốt với ta nhất, đệ tử vô cùng cảm kích. Sư bá có việc, đệ tử sẽ vì người phân ưu. Tuy đệ tử chất phác không hiểu mưu đồ nhưng lại một lòng trung thành với sư bá người.”

Nguyên Thủy vui mừng gật đầu nói: “Hiếm khi ngươi có tấm lòng này, thân hãm lượng kiếp, ngươi dám không?”

Bạch Cẩm cúi đầu cảm động nói: “Có thể làm việc cho sư bá, dù cho có trầm luân trong lượng kiếp thì đệ tử cũng cam lòng.”

Nguyên Thủy cười ha hả nói: “An tâm đi, ngươi lo lắng cho ta, sư bá ta ayws sẽ không để ngươi trầm luân.”

Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ sư bá, quả nhiên sư bá người tốt với đệ tử nhất.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: “Thông Thiên lỗ mãng, sau lượng kiếp, nếu sư phụ ngươi gây phiền phức cho ngươi thì cứ đến Côn Luân Sơn tìm ta.”

Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ sư bá bảo vệ, đệ tử vô cùng cảm kích.”

Nguyên Thủy gật đầu nói: “Dựa theo ý nghĩ của mình mà làm đi! Không người thật đúng là không dễ làm, nếu ta tự mình ra tay thì sẽ rất mất thân phận.”

“Vâng! Đệ tử cáo từ.” Bạch Cẩm đứng dậy rời đi.

Sau khi Bạch Cẩm rời đi, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi một mình trong đại điện, đột nhiên cảm giác thật lạc lõng. Tuy ngày thường không ưa gì Thông Thiên nhưng bây giờ lại không thể không thừa nhận phương diện dạy dỗ đệ tử của hắn mạnh hơn bản thân rất nhiều.

Tại Xiển Giáo, chúng đệ tử vẫn còng trầm mê trong sự vui sướng khi chiến thắng, tùy tiện một đội viên trong chấp pháp đại đội liền có thể toàn diệt Xiển Giáo.

Tại Xiển Giáo, chúng đệ tử còn đang suy nghĩ cạc thoát kiếp thì Bạch Cẩm đã chủ động nhập kiếp để trợ giúp hắn. Aizz! Thật khiến người khác ao ước!

Sau khi Bạch Cẩm rời khỏi Côn Luân Sơn liền đi thẳng tới Đông Hải, trong lòng mang theo nỗi vui sướng. Sư phụ và sư bá đều đã giải quyết xong, giờ đây là thời khắc cứu vãn. Tiệt Giáo thì chắc chắn cứu không nổi rồi nhưng có vài đồng môn thì nhất định phải cứu.

Bạch Cẩm vừa trở lại Tam Quang Tiên Đảo liền thấy hai thân ảnh đang đứng thẳng, một người là Triệu Công Minh, người kia là Thân Công Báo.

Một đạo bạch quang đáp xuống từ trên không trung, nó rơi xuống trước Điểu Sào rồi hóa thành thân ảnh Bạch Cẩm đứng thẳng chắp hai tay sau lưng.

Thân Công Báo vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu bi thương kêu lên: “Sư huynh ở trên, sư đệ có tội!”

Bạch Cẩm bình tĩnh hỏi: “Ngươi là Thân Công Báo đúng không? Có tội gì?”

Thân Công Báo bi thương nói: “Vài ngày trước, Vũ Dực Tiên sư huynh của chấp pháp đại đội tiếp đến trợ trận, liên tiếp đánh bại Xiển Giáo, trấn phong hơn mười vị Phật Đà của Tây Phương Giáo, khiến Tây Phương Giáo và Xiển Giáo không dám ra chiến, uy chấn hồng hoang. Cuối cùng lại bị Khương Tử Nha mời đến pháp bảo, thi triển thủ đoạn đánh lén hèn hạ khiến Vũ Dực Tiên sư huynh thua trận, không rõ sống chết. Ta và Văn Trọng muốn nghĩ cách cứu viện nhưng lại chẳng thể làm gì. Ta hổ thẹn với Tiệt Giáo, hổ thẹn với Vũ Dực Tiên sư huynh mà! Vẫn mong Đại sư huynh đến hàng phạt.”

Bạch Cẩm cúi đầu nhìn Thân Công Báo, trong lòng bỗng ngộ ra. Chẳng trách hắn có thể mời nhiều tiên thần ra chịu chết cho hắn như vậy, quả thực là một người nặng tình nặng nghĩa. Bạch Cẩm đưa tay ra nâng lên nói: “Đứng lên đi!”

Thân Công Báo không tự chủ được mà đứng lên.

Triệu Công Minh vội vàng nói: “Đại đội trưởng, là ai đã trấn áp Vũ Dực Tiên? Chúng ta nghĩ cách cứu hắn ra.”

Thân Công Báo cũng vội vàng nói: “Vũ Dực Tiên sư huynh một mình độc chiến Xiển Giáo và Tây Phương Giáo, làm rạng uy danh của Tiệt Giáo ta, vẫn mong Đại sư huynh hạ lệnh cứu Vũ Dực Tiên ra.”

Bạch Cẩm lắc đầu nói: “Cứu không nổi!”

Thân Công Báo vội vàng kêu lên: “Sao lại cứu không nổi? Tiệt Giáo ta có mấy vạn đệ tử.”

“Bọn hắn đều ước gì chấp pháp đại đội đều bị trấn áp hết.”

Triệu Công minh im lặng, chấp pháp đại đội ở Tiệt Giáo chính là Tiên thấy Tiên ghét, Thần gặp Thần thù. Đúng như Đại đội trưởng nói, không có bằng hữu!

Triệu Công Minh kiên định nói: “Sư huynh, cho dù những đệ tử khác của Tiệt Giáo ta không ra tay thì chúng ta cũng phải cứu Kim Bằng ra. Kim Bằng lực bại Tây Phương Giáo anh hùng cỡ nào chứ? Há có thể để hắn bị trấn áp? Vẫn mong sư huynh báo ra nơi Kim Bằng bị trấn áp.”

“Tại Oa Hoàng Thiên.”

Triệu Công Minh nhất thời ngậm miệng lại, trong mắt nhuốm vẻ mờ mịt. Sao lại là Oa Hoàng Thiên? Sao Nữ Oa nương nương lại ra tay với Kim Bằng? Kim Bằng đắc tội với Nữ Oa nương nương rồi sao?

Bạch Cẩm duỗi tay ra vỗ vai Triệu Công Minh, trấn an nói: “Trở về đi! Kim Bằng không có nguy hiểm, ta ắt có suy nghĩ riêng.”

Triệu Công Minh bất đắc dĩ đáp: “Vâng! Đại sư huynh, ngươi nhất định phải cứu hắn ra đó!”

“Trở về báo cho Khổng Tuyên bọn hắn là không cần lo lắng.”

“Vâng!” Triệu Công Minh đáp một tiếng rồi quay người rời đi.

Bạch Cẩm nhìn về phía Thân Công Báo, khẽ cười nói: “Đạo hữu còn việc gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment