Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462: Khổng Tuyên Ra Biển

Chương 462: Khổng Tuyên ra biển

Thân Công Báo do dự một chút rồi nói: “Trước đó Vũ Dực Tiên sư huynh đã răn dạy Văn Trọng, nói hắn dùng mạng của đệ tử Tiệt Giáo để trung tâm với triều Thương, từng chữ một như lôi đình dội ngang tai. Lúc đó ta cũng kinh hồn táng đám nhưng lúc này lại có một vài đệ tử Tiệt Giáo chủ động tiếp đến tham dự đại chiến, ta không biết có nên cự tuyệt bọn hắn hay không?”

Bạch Cẩm bình tĩnh nói: “Thân Công sư đệ, trước đó làm thế nào thì sau này cứ tiếp tục như vậy, đệ tử Tiệt Giáo ta không sợ chết, chỉ trọng nghĩa khí.”

Thân Công Báo kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm, sau đó cảm kích nói: “Đa tạ sư huynh!”

Bạch Cẩm mỉm cười nói: “Đi thôi! Làm cho tốt. Đúng rồi, trong đại quân Tây Kỳ có một vài đệ tử Tây Phương Giáo, ngoại trừ tên Khẩn Na La kia, những người khác ta hy vọng đều lên bảng.”

Trong mắt Thân Công báo lóe lên một đạo hung quang, nói: “Vâng! Ta đã hiểu phải làm thế nào.”

Bạch Cẩm vỗ vỗ bả vai Thân Công Báo nói: “Yên tâm mà đi làm, mấy vạn đệ tử Tiệt Giáo ta đều là hậu thuẫn kiên cường của ngươi.”

Thân Công Báo kiên định gật đầu, cảm động nói: “Vâng! Ta nhất định sẽ lấy được đầu của đệ tử Tây Phương Giáo.” Sau đó hắn quay người nhanh chân rời đi, đi tới biên giới của hòn đảo liền cưỡi báo đen đạp lên mặt biển mà đi.

Kim Bằng nhất chiến diệt đi uy phong của Tây Phương Giáo và Xiển Giáo, gây nên chấn động to lớn trên hồng hoang, uy danh của Tiệt Giáo lại một lần nữa được đẩy lên cao đến đỉnh điểm. Ngay sau đó, đông đảo đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo nhao nhao ra biển gia nhập vào Phong Thần Chiến, vô số đệ tử ứng kiếp, một phương đại năng cùng thi triển thần thông, việc này đã rất khác so với thần thoại và truyền thuyết ở kiếp trước.

Ba năm qua đi, Bạch Cẩm lại đi ra khỏi Tam Quang Tiên Đảo một lần nữa, bước vào Chấp Pháp Thần Điện.

Triệu Công Minh và Khổng Tuyên đang trực liền vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu nói: “Bái kiến Đại đội trưởng.”

Bạch Cẩm cũng chắp tay đáp lễ, sau đó ngồi xuống nói: “Từ khi Phong Thần Chiến bắt đầu, Tiệt Giáo liền bị Xiển Giáo và Tây Phương Giáo chèn ép khiến uy danh Tiệt Giáo ta bị khi nhục. Ba năm trước, Vũ Dực Tiên ra biển nhất chiến giương oai, gần như toàn diệt Xiển Giáo và Tây Phương Giáo. Phong Thần Chiến kéo dài suốt ba năm qua, Xiển Giáo và Tây Phương Giáo lại khoe oai lần nữa, các ngươi có nguyện ý ra biển giương cao uy danh của Tiệt Giáo ta không?”

Khổng Tuyên và Triệu Công Minh cùng nhau tiến lên một bước, liếc nhìn nhau.

Khổng Tuyên cười nói: “Công Minh sư huynh, ngươi là Phó đội trưởng của chấp pháp đại đội ta, sao có thể tự mình ra tay được chứ? Loại chuyện này cứ để những sư đệ như chúng ta đi một chuyến đi!”

Triệu Công Minh cũng cười nói: “Sư đệ nói gì vậy? Sao sư huynh có thể để sư đệ ra xông pha chiến đấu được chứ?”

“Sư huynh, người bị trấn áp lần trước thế nhưng là Kim Bằng, vẫn mong sư huynh cho ta cơ hội báo thù này.” Khổng Tuyên trịnh trọng chắp tay thi lễ.

Triệu Công Minh thở dài một hơi, lùi ra sau một bước.

Bạch Cẩm nói: “Khổng Tuyên, ngươi đi theo ta.”

Khổng Tuyên đi theo sau Bạch Cẩm, đi vào một gian Thiên Điện. Một lúc sau Khổng Tuyên đi ra, trên mặt như thể đang suy nghĩ gì đó, vừa ra khỏi đại điện liền đằng không mà lên.

Bên trong một tòa thành trì, Văn Trọng và Thân Công Báo ngồi ngay ngắn trên chủ vị, phía dưới là Dương Giao, Ngao Bính cũng với một đám đệ tử Tiệt Giáo và chiến tướng triều Thương.

Thân Công Báo vuốt vuốt ria mép của bản thân, nói: “Tây Kỳ muốn công thành, các ngươi có thủ đoạn gì không?”

Một thiếu nữ khí khái hào hùng kêu lên: “Trong tay ta có phi thạch, nếu bọn hắn dám tới thì liền để bọn hắn có đến mà không có về.”

Một lão tướng quân ở bên cạnh răn dạy: “Thiền Ngọc, chớ có xuất khẩu cuồng ngôn, trong đại quân Tây Kỳ có vô số năng nhân dị sĩ, còn có Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử và tam đại chiến thần, sao ngươi dám khinh thường được chứ?”

Đặng Thiền Ngọc dương dương đắc ý nói: “Tên tuổi lại rất lớn, Na Tra không phải là bị Ngao Bính ca ca đánh đến đầu rơi máu chảy hay sao.” Nói xong liền liếc nhìn Ngao bính, trong mắt thiếu nữ mang vẻ ngượng ngùng.

Ngao Bính tằng hắng một cái, giải thích: “Thật ra là bất phân thắng bại.”

Đặng Thiền Ngọc siết chặt nắm tay nhỏ, kêu lên: “Ta tin tưởng Ngao Bính ca ca nhất định có thể đánh bại Na Tra.”

“Ha ha, được! Trận tiếp theo sẽ đoạt lấy Càn Khôn Quyển của Na Tra làm vòng tay cho ngươi.”

“Cám ơn Ngao Bính ca ca!”

Đặng Cửu Công ở bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ, nữ nhi lớn rồi không nói được mà!

Đột nhiên một tiếng mắng chửi vang lên: “Tên tiểu bạch kiểm lòe loẹt kia, câu dẫn thiếu nữ, thật không biết xấu hổ.”

Đặng Thiền Ngọc liền đứng bật dậy, gầm thét: “Thổ Hành Tôn, cút ra đây cho ta.”

Trong góc đại điện có một cái đầu lâu duỗi ra ngoài, trên đầu lâu tròn trịa mọc ra một nhúm tóc, răng hô mắt nhỏ, vô cùng xấu xí.

Thổ Hành Tôn thâm tình nói: “Thiền Ngọc, ta mới là người yêu ngươi, tên tiểu bạch kiểm kia căn bản chẳng phải hạng người tốt lành gì.”

Đặng Thiền Ngọc nổi giận quát lên: “Ngươi thèm đòn à!” Nàng vung tay lên, một đạo ngũ sắc quang mang hiện lên.

Ầm! Trong góc tưởng nổ ra một hố sâu.

Bình Luận (0)
Comment