Thổ Hành Tôn lại từ một hướng khác thò đầu ra ngoài, thương tâm kêu lên: “Thiền Ngọc, ta yêu ngươi thắm thiết như vậy, sao ngươi lại nỡ đánh ta chứ?”
Dương Giao khẽ nhíu mày, thân ảnh lóe lên, độn thổ mà đi.
Một khắc sau, Dương Giao nhảy ra từ dưới đất, lắc đầu nói: “Độn Pháp của Thổ Hành Tôn rất nhanh, Ngũ Hành Độn Thuật của ta không đuổi kịp hắn.”
Thân Công Báo sờ sờ ria mép, nói: “Thổ Hành Tôn sư thừa Cụ Lưu Tôn, pháp thuật sở dụng không phải là Độn Pháp mà gọi là Tố Địa Hành Chi Thuật. Ở dưới đất giống như thần trợ, trong nháy mắt lướt qua ngàn dặm, rất khó đối phó.”
Đặng Thiền Ngọc giận dữ nói: “Đáng ghét, ta nhất định phải giết hắn.” Nói xong nàng lại lặng lẽ nhìn Ngao Bính một chút.
Ngao Bính nhíu mày nói: “Đây đúng là điểm phiền phức, nếu không thì ta trở về tìm một vị Đại bá nào đó, chắc chắn hắn có phương pháp khắc chế.”
Văn Trọng trầm ổn nói: “Nếu chỉ là một đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo mà đã kinh động tới sư bá, vậy thì chúng ta quá vô dụng rồi.”
Dương Giao nói: “Vậy ngày mai lại đấu một trận nữa, ta thử xem có thể bắt được Thổ Hành Tôn hay không.”
Đặng Cửu Công hừ lạnh một tiếng nói: “Một con cóc xấu xí mà cũng dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta. Nếu để ta nắm được cơ hội thì nhất định một đao chém hắn ra.”
Đặng Thiền Ngọc bất mãn nói: “Cha, người nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Văn Trọng tằng hắng một cái rồi nói: “Được rồi! Vậy ngày mai tái chiến.”
Ngày tiếp theo, tiếng trống trận vang lên bên trong cuộc đại chiến, đại quân trung sát, Tiên Thần tung hoành.
Na Tra và Ngao Bính chiến đấu trên không trung, thương kích tương giao, thần quang bắn ra tung tóe.
Na Tra cười ha hả kêu lên: “Ngao Bính, võ nghệ của ngươi tiến bộ rất nhanh đó!”
Ầm! Hai thương giao nhau, cả hai đồng thời ngã nhào rồi bay ngược trở về, sau đó lại trung sát lần nữa.
Ngao Bính cười ha hả kêu lên: “Na Tra, ngươi cũng không tệ đâu. Phụ mẫu ngươi vẫn tốt chứ?”
“Vẫn ổn, lão đầu tử còn có thể sống mấy năm nữa, thân thể mẫu thân ta cũng rất tốt. Sau khi Phong Thần Chiến kết thúc, mẹ ta bảo muốn đi nhìn xem Đông Hải Long Vương.”
“Dễ thôi, dễ thôi, đến lúc đó ta đưa các ngươi đi ngắm nhìn sự phồn vinh của Đông Hải ta.”
“Thổ Hành Tôn nói ngươi mắt đi mày lại với Đặng Thiền Ngọc?”
“Đó gọi là hữu ái tương trợ. Na Tra, cho ta mượn Càn Khôn Quyển dùng một chút được không?”
“Để làm gì?”
“Làm vòng tay cho Thiền Ngọc.”
“Thèm đòn à!” Na Tra gầm lên một tiếng, nháy mắt đại phát thần uy đánh cho Ngao Bính liên tục rút lui.
Ở một bên khác, Dương Tiễn cũng đang đại chiến với Dương Giáo. Dương Tiễn ẩn ẩn rơi xuống hạ phong, chẳng những tu vi chênh lệch mà kinh nghiệm chiến đấu cũng chênh lệch.
Vào lúc Dương Tiễn còn đang chăm chỉ khổ luyện ở môn hạ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Dương Giao đã chấp pháp một phương tại Tiệt Giáo. Hắn dùng mấy vạn đệ tử Tiệt Giáo để ma luyện, cho dù là kinh nghiêm chiến đấu hay là chưởng khống chiến cuộc thì đều vượt xa Dương Tiễn, Dương Tiễn bị ép tới luống cuống tay chân.
Lôi Chấn Tử, Nhật Quang và Nguyệt Quang cũng đang giao chiến với đệ tử Tiệt Giáo, đại chiến không ngớt.
Trên chiến trường, Đặng Thiền Ngọc cưỡi một đầu dị thú mạnh mẽ đâm tới đại quân, thân mặc chiến giáp, tay cầm song đao. Từng đạo ngũ thải quang mang hiện lên, Thần thạch đánh ra khiến Long Tu Hổ, Võ Cát và những đại tướng của Tây Kỳ cực kỳ chật vật, kêu rên thảm thiết.
Khẩn Na La đứng trên Kim Liên đi về phía Đặng Thiền Ngọc, ôn hòa nói: “Đạo hữu, mời ngươi dừng tay!” Hai tay hắn chắp ở trước ngực.
Nhất thời xung quanh Đặng Thiền Ngọc hiện ra bạch quang, một đóa Liên Hoa màu trắng ngưng tụ ra vây quanh nàng.
Đặng Thiền Ngọc vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy Bạch Liên to lớn chậm rãi khép lại, phảng phất như muốn thôn phệ nàng.
Trong lòng nàng thầm kêu lên: “Không được!” Trong tay xuất hiện hai viên Ngũ Quang Thạch, nàng khẽ kêu lên: “Chiếu!”
Hai viên Ngũ Quang Thạch xẹt qua một thải sắc quang mang đánh thẳng lên phía trên. Ong! Trên Bạch Liên hiện lên một đạo quang mang, Thần thạch rơi vào trong đó nổi lên một trận gợn sóng nhưng vẫn luôn bị ngăn trở, không thể lộ ra.
“Grao!” Trong cơ thể Đặng Thiền Ngọc bỗng có một đầu Bạch Long bay ra, long nhãn tựa thần uy, lân giáp phấp phới, thần thánh bất phàm.
Gương mặt Đặng Thiền Ngọc lộ vẻ mừng rỡ. Ngao Bính ca ca!
“Grao!” Đột nhiên Bạch Long phóng lên trên. Ầm! Toàn bộ Bạch Liên nổ tung, Bạch Long bay ra từ trong vụ nổ rồi giương nanh múa vuốt đánh tới Khẩn na La.
Đặng Thiền Ngọc cũng bị dư ba hất văng ra rồi đáp trên mặt đất, người khẽ lảo đảo lui lại hai bước, vậy mà lại không chút thương tổn.
Đặng Thiền Ngọc vừa muốn hành động bỗng cảm thấy trên chân bị kéo căng, nàng vội vàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất có một cánh tay duỗi ra bắt lấy mắt cá chân nàng.
Đặng Thiền Ngọc phẫn nộ kêu lên: “Thổ Hành Tôn!” Song đao trong tay nàng lập tức chém xuống mặt đất.
Thổ Hành Tôn lập tức lao lên trên, Đặng Thiền Ngọc kinh hô một tiếng rồi bị nhấc lên ném ra đằng sau, ‘phịch’ một tiếng đập xuống mặt đất.
Thổ Hành Tôn chui ra từ dưới lòng đất, dáng người thấp bé chỉ tầm bốn thước, mặt tựa màu đất giống như một củ khoai tây lớn xác, hai mắt hắn ngạc nhiên nhìn Đặng Thiền Ngọc.