Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Khổng Tuyên Đến

Chương 464: Khổng Tuyên đến

Đặng Thiền Ngọc nhảy lên muốn đứng dậy.

Thổ Hành Tôn lập tức chỉ tay ra kêu lên: “Trói!” Một đạo hoàng quang bắn ra từ đầu ngón tay quấn quanh Đặng Thiền Ngọc rồi trói nàng lại.

Đặng Thiền Ngọc lập tức mất đi khống chế bị quăng xuống đất, nàng giãy giụa kêu lên: “Thổ Hành Tôn, ta muốn giết ngươi.”

Thổ Hành Tôn xoa xoa tay, hưng phấn kêu lên: “Tiểu nương tử, ngươi là của ta rồi!”

Hắn tiến lên kéo lấy Đặng Thiền Ngọc rồi khiêng nàng bay về phía đại doanh Tây Kỳ, vừa bay vừa cười ha hả, vô cùng đắc ý.

Ngao Bính trên bầu trời biến sắc, lập tức muốn phía xuống mặt đất.

Ầm! Na Tra lại cầm thương ngăn đường Ngao Bính, nói: “Ngao Bính, ta không thể để ngươi đi xuống dưới.”

Ngao Bính tức giận kêu lên: “Ngao Bính, đừng có cản ta!”

“Có ta ở đây thì ngươi cứ yên tâm, nàng không có nguy hiểm.”

“Ngươi tránh ra cho ta!” Ngao Bính thét lên, một kích hất đi Hỏa Tiêm Thương của Na Tra.

“Mơ tưởng!” Na Tra hét lớn một tiếng.

Ầm ầm ầm! Hai người lại đại chiến, hai thân ảnh tung hoành.

Ở một bên khác, Dương Giao cũng bị Dương Tiễn quấn lấy, không rảnh để quan tâm chuyện khác.

Thổ Hành Tôn khiêng Đặng Thiền Ngọc đi về phía đại doanh Tây Kỳ, hưng phấn kêu lên: “Thiền Ngọc, chờ ta bắt lấy lão trượng nhân rồi thì chúng ta liền thành thân, làm một đôi thần tiên quyến lữ.”

Đặng Thiền Ngọc tức đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, trong mắt tràn ngập vẻ căm giận ngút trời.

“Ha ha, ham mê sắc đẹp, trắng trợn cướp đoạt đạo lữ, đây là tác phong của Xiển Giáo các ngươi sao?” Một thanh âm cực lớn vang lên bên trên thiên không.

Tất cả mọi người trên chiến trường đều nghe được rõ ràng, không ít người nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy một thiếu niên tuấn mỹ mặc thanh y đứng ở trên đám mây, mày kiếm mắt sáng, ngông nghênh tự nhiên.

Ngao Bính ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức kích động kêu lên: “Sư bá, cầu sư bá cứu Thiền Ngọc.”

Thân ảnh thanh y nam tử ở bên trên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước Thổ Hành Tôn, không thiện nói: “Thả nàng xuống.”

Thổ Hành Tôn dừng bước, tức giận kêu lên: “Ngươi là ai? Đệ tử đời thứ hai của Tiệt Giáo ta cũng giết không ít, ngươi chớ có tự làm mất mặt.”

“Muốn chết!” Ánh mắt Khổng Tuyên phát lạnh, tiện tay vung lên.

Thổ Hành Tôn lập tức bay ngược ra ngoài. Phốc! Giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi rồi đập xuống mặt đất.

Đặng Thiền Ngọc nhẹ nhàng rơi xuống đất, Khổng Tuyên chỉ tay ra, dây thừng trên người Đặng Thiền Ngọc liền đứt gãy rồi rơi xuống.

Đặng Thiền Ngọc vui mừng cúi lạy: “Bái kiến tiền bối.”

Chiến trường trên thiên không, Na Tra không nhịn được hỏi: “Ngao Bính, đây là vị sư bá nào của ngươi đó?”

Ngao Bính nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng muốt, hưng phấn nói: “Lần này các ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi, vị sư bá này là Đại huynh của sư phụ ta, cũng là đội viên của chấp pháp đại đội.”

Chấp pháp đại đội? Na Tra vô thức nhớ tới thân ảnh Kim Bằng mặc hắc y kia. Hắn khinh thường Xiển Giáo và Tây Phương Giáo, đánh hai giáo gần như toàn diệt. Toàn thân Na Tra khẽ run lên, sẽ không phải là một hung thần tới nữa chứ? Tuy vậy chẳng liên quan gì tới hắn.

Khổng Tuyên duỗi tay ra nói: “Vừa thấy ngươi có mấy viên đá, có thể cho ta mượn mấy viên được không?”

Đặng Thiền Ngọc vội vàng lấy Ngũ Quang Thạch ra, hơi đắc ý nói” “Tiền bối, đây không phải là đá đâu, chúng có tên, gọi là Ngũ Quang Thạch, là pháp bảo của ta.”

Khổng Tuyên nhận lấy Ngũ Quang Thạch, nói: “Ngũ thải quang mang, lại tựa kỳ danh.”

Hắn tiện tay vung lên, ngũ sắc quang mang lấp lánh hình thành ngũ thải lưu quang.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Thanh âm trầm đục liên tiếp vang lên, Dương Tiễn, Na Tra, Nhật Quang, Nguyệt Quang, Khẩn Na La và những tu sĩ của đại quân Tây Kỳ đều kêu thẩm một tiếng rồi bay tứ tung ra ngoài, sau lại đập mạnh xuống mặt đất khiến tro bụi bay khắp nơi.

Ánh mắt Khương Tử Nha lộ vẻ kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Lập tức lui binh!”

Keng keng keng! Tiếng gõ chiêng vang lên, đại quân Tây Kỳ cuống quýt chạy về.

Khổng Tuyên cười nói: “Khương Tử Nha, ta không muốn khi dễ tiểu bối các ngươi, bảo đám Quảng Thành Tử tới đây đi.”

Khương Tử Nha quay đầu nhìn Khổng Tuyên, sau đó cũng thúc Tứ Bất Tượng rời đi.

Dương Giao và Ngao Bính bay xuống, cùng nhau chắp tay thi lễ, nói: “Đệ tử bái kiến sư bá!”

Đặng Thiền Ngọc lặng lẽ nhìn Khổng Tuyên, người này vậy mà lại là sư bá của hắn? Vậy nàng có được tính là gặp được gia trưởng không? Mặt nàng nhất thời đỏ ửng lên.

Văn Trọng và Thân Công Báo cũng chạy đến, cùng nhau bái lạy, nói: “Bái kiến sư bá/ sư huynh.”

Khổng Tuyên nói: “Đứng lên hết đi!”

“Vâng!” Mọi người đứng dậy.

Ngao Bính vội vàng hỏi: “Sư bá, có thể cứu sư phụ ta ra không?”

“Vào thành rồi nói!” Khổng Tuyên vừa nói vừa đi về phía thành trì.

Mọi người cũng theo sát phía sau, xuyên qua đái quân trung sát đi về phía thành trì.

Tại phủ đệ trong thành trì, Khổng Tuyên ngồi tại chủ vị trên cao, bên trái là Dương Giao, Ngao bính và Đặng Thiền Ngọc, bên phải là Văn Trọng, Thân Công Báo và Đặng Cửu Công.

Dương Giao hỏi: “Sư bá, sao người lại tới đây rồi?”

Khổng Tuyên nghiêm túc nói: “Làm một đội viên của chấp pháp đại đội tại Tiệt Giáo, đương nhiên ta phải giữ gìn uy nghiêm của Tiệt Giáo. Xiển Giáo và Tây Phương Giáo lấp áp Tiệt Giáo ta quá đáng, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”

Bình Luận (0)
Comment