Văn Trọng hưng phấn nói: “Nếu sư thúc có thể đến đây thì Tây Kỳ phản nghịch cũng chẳng sao. Sư thúc tự mình ra tay, chắc chắn rất nhanh Tây Kỳ sẽ sụp đổ.”
Ngao Bính lại nói: “Sư bá, sư phụ ta thế nào rồi?”
Khổng Tuyên nhìn Ngao Bính, vui mừng nói: “Khó được một người đệ tử quan tâm hắn như ngươi. Yên tâm đi! Hắn không có nguy hiểm, có Đại đội trưởng ở đây!”
Ngao Bính thở phào một hơi rồi hưng phấn nói: “Đúng vậy! Có Đại bá ở đây, chắc chắn sư phụ ta sẽ không có chuyện gì, lúc trước sư ohuj ta đã trấn áp hết đệ tử của Xiển Giáo và Tây Phương Giáo.
Khổng Tuyên nói: “Văn Trọng, đi gửi chiến thư.”
Văn Trọng lập tức đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu nói: “Vâng! Đệ tử đi liền, vẫn mong sư thúc định ra thời gian.”
Khổng Tuyên bấm ngón tay tính một chút, sau đó nói: “Vậy định vào mười ngày sau đi.”
Văn trọng sững sờ, uyển chuyển nói: “Sư thúc, mười ngày có hơi dài rồi không? E là sẽ có biến cố, Xiển Giáo và Tây Phương Giáo đều rất vô sỉ.”
“Không sao, cho bọn hắn chút thời gian mưu đồ, nếu không thì sẽ rất không thú vị.”
Văn Trọng cung kính đáp: “Vâng!”
Khổng Tuyên đứng dậy nói: “Dương giáo, theo ta ra ngoài một chút.”
Dương Giao lập tức đứng dậy, chìa tay ra nói: “Sư thúc, mời!”
…
Trong đại doanh Tây Kỳ, mọi người đều tụ tập trong soái trướng.
Cơ Phát lo lắng hỏi: “Dương Tiễn, Na Tra, Lôi Chấn Tử, thương thế của các ngươi sao rồi?”
Dương Tiễn chắp tay nói: “Đa tạ vương thượng quan tâm, chúng ta không đáng lo ngại.”
Na Tra cũng nói: “Tiền bối của Tiệt Giáo kia không có ra tay tàn ác, tuy rất đau nhưng thương thế không nặng. Đúng rồi…”
Hắn có chút cười trên nỗi đau của người khác nói: “Chỉ là Thổ Hành Tôn hơi thảm một chút nhưng hắn đáng đời, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, quả thực rất mất mặt.”
Lý Tĩnh răn dạy nói: “Na Tra, im miệng!”
Na Tra bĩu môi, coi như ta không nói thì hắn cũng đáng đời.
Khẩn Na La chắp tay trước ngực, nói: “Thế gian vạn vật giai không. Duy kỳ không, liền có thể bao dung vạn vật. Mọi thứ đều có định số, không thể cưỡng cầu."
Cơ Phát ho khan một tiếng, nói: “Thổ Hành Tôn cũng chỉ là quá ái mộ, có thể hiểu được.”
Sau đó hắn cười nói: “Lúc ta còn là thiếu niên có khi còn hoang đường hơn cả hắn.”
Không ít tướng lĩnh trong đại trướng đều khẽ bật cười lên.
Lôi Chấn Tử ôn hòa nói: “Thừa tướng, rốt cuộc thanh y nam tử kia có lai lịch gì?”
Khương Tử Nha vuốt vuốt râu, ngưng trọng nói: “Hắn là người nổi bật trong hàng đệ tử đời thứ hai của Tiệt Giáo, không thể coi thường!”
Na Tra lập tức nói: “Ta biết, Ngao Bính gọi hắn là sư bá, còn nói hắn là một trong những đội viên của chấp pháp đại đội.”
Đồng tử của Khương Tử Nha chợt giãn ra, vuốt mạnh sợi râu hai cái, khó mà tin được kêu lên: “Cái gì? Chấp pháp đại đội?”
Những tiên thần khác cũng hãi hùng, trong lòng mọi người đều hiển hiện ra thân ảnh Kim Bằng trước kia. Một thân hắc y khinh thường vô địch đánh bại tiên thần của Xiển Giáo và Tây Phương Giáo. Bọn hắn bất giác sinh ra một cảm giác bất lực mà sợ hãi. Sao chấp pháp đại đội lại tới nữa rồi?
Cơ Phát vội vàng kêu lên: “Á phụ, e là đối phương còn đáng sợ hơn cả Kim Bằng đại thần, giờ nên làm gì cho phải?”
Khương Tử Nha trầm tư một hồi rồi ngẩng đầu nói: "Xin Vương thượng cứ yên tâm, lúc trước Kim Bằng chính là người mạnh nhất trong đại đội chấp pháp. Thoạt nhìn thanh y nam tử có vẻ bất phàm nhưng ta thấy hắn không thể bằng sư huynh của ta được.”
Cơ Phát mừng rỡ hỏi lại: "Thật chứ?”
Khương Tử Nha gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, ta đoán chắc chắn sẽ không sai.”
Cơ Phát đứng dậy thi lễ, cảm kích nói: "Vậy thì xin nhờ Á phụ.”
"Vương thượng yên tâm, ta đi mời sư huynh."
Đám người Na Tra và Dương Tiễn đều nhìn về phía Khương Tử Nha, bọn hắn nghĩ thầm trong đầu, sao khoảng cách giữa thừa tướng và chúng ta lại chênh lệch lớn đến vậy?
"Na Tra, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử."
Ba người Na Tra, Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử đi ra, đồng loạt ôm quyền hét lớn: "Có!”
"Các ngươi nhanh chóng đi mời sư bá, sư thúc của các ngươi đến đây."
Ba người đồng thanh: "Vâng!” Sau đó xoay người sải bước đi ra ngoài.
Khương Tử Nha nhìn Nhật Quang Bồ Tát và Nguyệt Quang Bồ Tát.
Nhật Quang Bồ Tát bất đắc dĩ nói: "Rồi, ta hiểu rồi, ta trở về Tây phương tịnh thổ ngay đây.” Nói xong cũng xoay người đi mất.
...
Ban đêm, Khương Tử Nha trở về lều trướng của mình.
Mã Thị đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy Khương Tử Nha tiến vào vội vàng đứng dậy, mừng rỡ nói: "Phu quân đã trở lại.”
Khương Tử Nha gật gật đầu, trên mặt nhuốm vẻ sầu lo.
"Phu quân, nghe nói trong đại doanh Thương Triều có một tiên thần rất lợi hại, còn đánh bại cả đám Na Tra, Dương Tiễn và Lôi Chấn Tử."
Khương Tử Nha gật đầu cảm khái: "Là tiên thần của đại đội chấp pháp bên Tiệt Giáo, chỉ sợ sẽ gặp nạn rồi!”
Mã Thị tiến lên cởi ngoại bào của Khương Tử Nha ra, nói: "Theo ta thấy, đại đội chấp pháp hẳn là cũng có phân chia mạnh yếu, Kim Bằng là mạnh nhất trong đại đội chấp pháp rồi, phu quân không cần quá mức sầu lo.”
"Ha ha, ý nghĩ của phu nhân giống như ta, không hổ là quý nhân của ta."
Mã Thị có vẻ đắc ý: "Hắn ta mạnh thì như thế nào? Kim Bằng của đại đội chấp pháp khi xưa cũng bị phu quân trấn áp còn gì? Tất nhiên lần này cũng phải nhờ phu quân ra tay ngăn cơn sóng dữ. Nghe Lý phu nhân nói rất nhiều người đều đang truyền tai nhau rằng phu quân rất tài giỏi! Nếu không có phu quân thì những tiên thần kia cũng không sống được.”