Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466: Tây Kỳ Đến Khiêu Chiến

Chương 466: Tây Kỳ đến khiêu chiến

Khương Tử Nha vui vẻ cười to: "Trùng hợp, trùng hợp mà thôi.”

Mã Thị chờ mong nói: "Phu quân, lần này ngươi cũng có thể dẹp tan mối họa sao?”

Khương Tử Nha gật đầu rụt rè: "Ta sẽ cố làm hết sức mình!”

Mã Thị hưng phấn nói: "Ta hy vọng phu quân có thể đại triển thần uy! Ta cũng có cơ hội khoe khoang trước mặt Lý phu nhân một phen.”

"Ha ha được, vi phu sẽ cố hết sức."

...

Mấy ngày sau, tiếng trống trận vang lên ầm ầm, đại quân Tây Kỳ bài binh bố trận trước Tam Sơn Quan, Khương Tử Nha cưỡi Tứ Bất Tượng đứng trước đội quân, bên cạnh là Na Tra, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử và các tướng lĩnh.

Trên thành Tam Sơn Quan, Khổng Tuyên mặc thanh y đứng thẳng, hai bên là Dương Giao, Ngao Bính, Đặng Thiền Ngọc, Văn Trọng, Thân Công Báo.

Khổng Tuyên ngẩng đầu, cất giọng điềm tĩnh: "Chư vị đạo huynh đã tới, sao không chịu hiện thân để gặp nhau một lần? Giấu đầu lộ đuôi như thế lại thành ra mất thân phận.”

Bầu trời trên đầu đại quân Tây Kỳ hiện lên từng đám tường vân, đứng trên đó là Quảng Thành Tử và các Kim Tiên của Xiển giáo, ngoài ra còn có ba vị Phật Đà Bồ Tát của Tây Giáo là Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí.

Quảng Thành Tử cúi đầu nhìn Khổng Tuyên, một giọng nói vang rền cất lên: "Khổng Tuyên, ngươi trời sinh thần thánh, có Ngũ Đức Chi Thể, được đứng ngang hàng với Bản Thánh Đức, vì sao lại hành động vô đạo, trái với lẽ trời như thế?”

Khổng Tuyên nhíu mày, gằn giọng quát: "Xiển Giáo và Tây Giáo uy phong thật đấy, đã đánh chết không biết bao nhiêu đệ tử Tiệt Giáo ta, làm nhục uy danh của Tiệt Giáo ta, các ngươi tưởng không ai có thể khống chế các ngươi sao?”

Di Lặc Phật chắp hai tay lại cúi đầu hành lễ, nói: "Khổng Tuyên đạo hữu, đây là kiếp số của bọn hắn.”

Khổng Tuyên lạnh lùng: "Nếu là kiếp số, vậy kiếp số của các ngươi cũng nên đến rồi.”

Quảng Thành Tử quát: "Khổng Tuyên, ngươi nghịch thiên như vậy, không sợ trầm luân trong lượng kiếp, lưu danh thiên cổ hay sao?”

Khổng Tuyên vung tay ra sau, áo choàng tung bay, thanh y trên người biến thành hắc bào với các vân văn vẽ bằng công đức kim ti, thần thánh mà lại uy nghiêm bất phàm.

Đám Kim Tiên của Xiển giáo đứng trên đám mây lập tức hoảng hồn, bộ đồ ấy khiến bọn hắn vô thức nhớ tới Kim Bằng ngày xưa, kẻ bất khả chiến bại!

Khổng Tuyên chầm chậm bay lên, hắn đứng trên thành trì, áo choàng tung bay, quát lớn: "Chư vị đạo huynh, nếu lập trường của mỗi người ở một trận doanh khác nhau, vậy thì ra tay đi!”

Trên đám mây, Di Lặc nghiêm mặt hỏi: "Đạo hữu, nên làm sao bây giờ?”

Chúng Kim Tiên của Xiển Giáo đồng loạt nhìn về phía Quảng Thành Tử, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Quảng Thành Tử nói với giọng điệu khẳng định: "Chớ có bị hắn lừa gạt, Tử Nha sư đệ nói có lý, ở Tiệt Giáo, nhân vật như Kim Bằng có thể xuất hiện đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, không thể có chuyện mỗi một thành viên thuộc chấp pháp đại đội đều mạnh như vậy.”

Xích Tinh Tử nhíu mày: "Hắn dám khiêu chiến chúng ta, há lại có thể là hạng người tầm thường?”

Hai mắt Thái Ất Chân Nhân lóe sáng, nói: "Ta cũng đồng ý với cách nói của Đại sư huynh, Tiệt Giáo không thể xuất hiện thêm một Kim Bằng thứ hai nữa, các thành viên khác của chấp pháp đại đội cũng rất mạnh nhưng không thể đáng sợ như Kim Bằng được.”

Dược Sư Phật bỗng nói nói: "Không giấu chư vị đạo huynh, trong mùa Hoang Vận Hội đầu tiên, bởi vì chuyện Chu Tước Thiên Nữ mà ta từng có dịp giao thủ với Khổng Tuyên một lần, cũng chỉ kém hắn một bậc thôi.”

Nam Cực Tiên Ông cười nói: "Như thế xem ra trong chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo cũng chỉ có một mình Kim Bằng là nghịch thiên, những kẻ khác thì không đáng sợ!”

Khổng Tuyên đứng bên dưới bình tĩnh nói: "Chư vị đạo huynh quyết định xong chưa? Ai sẽ lên chiến?”

Trên đám mây, hai mắt Quảng Thành Tử bỗng lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: "Không cần nhẹ tay, cùng nhau xông lên!”

Ầm!

Đột nhiên trên bầu trời tiên quang lóng lánh, Ngọc Đỉnh Chân Nhân phất tay chém ra một kiếm, Trảm Tiên Kiếm trút xuống giống như Thiên Hà, kiếm thế ầm ầm.

Ngô Câu Kiếm của Phổ Hiền Chân Nhân đâm thẳng xuống tựa như hai đầu Giao Long không gì cản nổi.

Thái Ất Chân Nhân giơ tay lên chặn lại, dưới Cửu Long Thần Hỏa Tráo, Cửu Long Lưu Ly Thần Tráo gào thét biến thành một mảnh đỏ rực.

Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân ném ra Thất Cầm Phiến, mênh mông thần uy nhấc lên một luồng Thất Thải Thần Hỏa.

Xích Tinh Tử ném Âm Dương Kính ra, mặt sau bắn ra một cột sáng màu xám tro.

Quảng Thành Tử ném Phiên Thiên Ấn ra, lập tức hóa thành một Thần Ấn giống như cả ngọn núi hùng vĩ, hai chữ Phiên Thiên hiên ngang phát sáng.

Cụ Lưu Tôn ném ra Khốn Tiên Thừng, sợi dây hóa thành một đầu kim sắc Thần long bay vụt xuống bên dưới.

Từ Hàng Đạo Nhân ném ra Ngọc Tịnh Bình, nó liền hóa thành một tòa ngọc sơn sáng lấp lánh rơi xuống bên dưới.

Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân ném ra một cái đinh màu xanh hóa thành lưu quang bắn xuống dưới.

Đạo Hành Thiên Tôn ném ra một cây Hàng Ma Xử với thần quang lóng lánh nhanh chóng đánh xuống phía dưới.

Hoàng Long Chân Nhân phun ra một viên long châu rồi ném xuống dưới.

Phổ Hiền Chân Nhân mất đi Độn Long Trụ, chỉ có thể dùng pháp thuật chém xuống một khe nứt không gian ở bên dưới.

Nam Cực Tiên Ông, Vân Trung Tử, Di Lặc, Dược Sư và Đại Thế Chí của Tây Giáo cũng đều lấy ra pháp bảo của mình xông tới giao đấu với Khổng Tuyên.

Bình Luận (0)
Comment