Trong phút chốc, thiên địa như sắp sụp đổ, hết thảy đều mất đi ý nghĩa, vùng đất đang diễn ra cuộc chiến đấu kia như đã trở thành trung tâm của thiên địa, thần uy trấn áp thập phương vạn cổ, thời không ngưng trệ, dường như không thể địch nổi.
Khổng Tuyên hừ lạnh một tiếng, quát to: "Xiển Giáo và Tây Giáo đúng là hạng người không biết xấu hổ, thế nhưng ta cũng không sợ!” Phía sau hắn dâng lên ngũ thải thần quang giống như năm đạo quang mang đứng sừng sững nhuộm lên khắp thiên địa đủ ngũ quang thập sắc, trông tựa như mộng cảnh.
Ngũ sắc thần quang quét ngang về phía thần uy mênh mông, thần quang lóe lên rồi tiêu tán, tiên lực biến mất, tất cả pháp bảo cũng biến mất.
Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân siết chặt lòng bàn tay trống rỗng, kinh hãi kêu lên: "Không hay rồi, hắn hút hết pháp bảo của chúng ta!”
Quảng Thành Tử lạnh hết sống lưng, vội vàng quát: "Lui, nhanh lui lại!”
Chúng Tiên Phật vội vàng xoay người chạy trốn về phía xa.
Khổng Tuyên hét lớn: "Chạy đi đằng nào!” Hắn một lần nữa phát động ngũ sắc thần quang, thần quang bao phủ chân trời, tràn ngập thiên địa.
Ngũ thải thần quang tản đi, bầu trời chợt trở nên trống rỗng và vô cùng sạch sẽ, đâu còn thấy bóng của bất cứ đệ tử Xiển Giáo hay Tây Giáo nào nữa.
Khổng Tuyên đưa tay chỉ xuống dưới. Ầm ầm! Một cái bình hoa ngũ sắc thật lớn rơi xuống nằm ở trên tường thành, không nhiều không ít vừa vặn mười bảy bình hoa.
Trong trận doanh đại quân Tây Kỳ phía xa xa, các tướng sĩ thấy cảnh ấy đều sững người. Bại rồi! Những Tiên Phật cường đại kia đều bại cả rồi, sao lại có thể chứ?
Đột nhiên một đạo hắc quang xẹt qua giữa bầu trời rồi găm vào giữa trán Khương Tử Nha, đòn đánh bất ngờ khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống khỏi lưng Tứ Bất Tượng lăn một vòng trên đất, trên đầu máu tươi chảy ra, một bình ngọc lăn tròn bên cạnh hắn.
Dương Tiễn vội vàng kêu lên: "Thừa tướng!” Sau đó nhanh chóng tiến lên đỡ Khương Tử Nha đang choáng váng dậy.
Khương Tử Nha đưa tay run rẩy chỉ vào Ngọc Tịnh Bình, nói: "Na... Na Tra, mau thu hồi Ngọc Tịnh Bình, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay lũ giặc.”
Na Tra vội vàng thu hồi Dương Chi Ngọc Tịnh Bình.
Khổng Tuyên đứng trên bầu trời không nói gì. Sao chiếc bình lại nện lên đầu Khương Tử Nha chứ? Sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng hắn thực sự không cố ý mà! Hắn còn không đến mức bắt nạt một con kiến nhỏ yếu như vậy.
Trong thành trì vang lên tiếng kêu to hưng phấn của Thân Công Báo: "Sư huynh uy vũ!”
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
...
Tiếng binh sĩ tướng lĩnh hưng phấn rống to chấn động thiên địa, khí thế tăng mạnh.
Khương Tử Nha lắc lắc đầu óc choáng váng của mình, nghe được tiếng hét lớn chấn thiên truyền ra từ trong thành trì, vội vàng kêu lên: "Lui binh! Lùi quân đi!”
Keng!
Keng!
Keng!
...
Tiếng chiêng vang lên, đại quân Tây Kỳ hoảng sợ lui vào trong đại doanh.
Khổng Tuyên đáp xuống thành trì, đám người Thân Công Báo và Văn Trọng vội vàng nghênh đón.
Văn Trọng mừng rỡ hỏi: "Sư thúc, các cao nhân của Xiển Giáo và Tây Giáo đều bị ngài trấn áp ở trong bình này sao?”
Khổng Tuyên gật gật đầu nói: "Bình này của ta, bên ngoài thì kiên cố chắc chắn, bên trong thì rỗng. Nó tựa như trứng chim, bên trong có ngũ hành, sinh khắc không ngừng, bọn hắn trốn không thoát đâu.”
Văn Trọng khâm phục nói: "Sư huynh thần thông quảng đại, sư đệ bái phục.”
Ánh mắt Thân Công Báo lóe lên một chút, mặt lộ vẻ tàn nhẫn nói: "Sư huynh, ta đã trấn áp bọn hắn rồi nhưng vẫn lo sẽ xảy ra chuyện, sao không giết hết bọn hắn chém rồi đưa lên bảng?”
Khổng Tuyên liếc Thân Công Báo một cái , bình thản nói: "Ta tự có tính toán của mình.”
Thân Công Báo vội vàng cúi đầu nói: "Là ta nhiều lời.”
"Dương Giao, ngươi đến đây, sư phụ ngươi có chuyện muốn nói với ngươi."
Dương Giao vội vàng đáp: "Vâng!”
Mọi người đưa mắt nhìn theo bóng Khổng Tuyên và Dương Giao rời đi.
Thân Công Báo bất đắc dĩ nói: "Sư huynh của Tiệt Giáo quá trọng tình nghĩa, không chịu ra tay nặng nhưng Xiển giáo và Tây Giáo đâu quan tâm đến chuyện tình nghĩa!”
Văn Trọng vỗ vỗ bả vai Thân Công Báo cười nói: "Không cần lo lắng, sư thúc sẽ có kế hoạch, hiện tại Khương Tử Nha mất đi chỗ dựa, chính là lúc chúng ta xử bọn hắn.”
Thân Công Báo lập tức phấn chấn tinh thần, hưng phấn đi theo Văn Trọng xuống tường thành. Khương Tử Nha, lần này ta phải cho ngươi đẹp mặt.
Không giống với tình cảnh sĩ khí tăng mạnh trong thành trì Thương Triều, khí thế trầm thấp đang bao trùm khắp đại doanh Tây Kỳ, các tướng sĩ trong soái trướng cũng đều lâm vào trầm mặc.
Cơ Phát chua xót nói: "Á phụ, không phải ngài nói đại đội chấp pháp chỉ có một mình Kim Bằng mạnh sao?”
Khương Tử Nha ảo não nói: "Là ta thất sách, Khổng Tuyên sao lại có đạo hạnh như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!”
Lý Tĩnh mặt mày ủ rũ nói: "Hiện tại các đạo hữu của Xiển Giáo và Tây Giáo đạo hữu đều bị nhốt lại, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Thừa tướng, ngài có cách cứu bọn hắn ra ngoài không?”
Na Tra nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lúc này ngay cả Quảng Thành Tử sư bá và Di Lặc tiền bối cũng không chạy thoát, cái gã chấp pháp đại đội này còn mạnh hơn cả Kim Bằng!”
Khương Tử Nha yên lặng không nói.
Nhật Quang Bồ Tát vội vàng nói: "Thừa tướng, lần trước ngài trấn áp Khổng Tuyên như thế nào? Xin ngài dùng lại cách này để cứu các Phật Đà Bồ Tát của Tây Giáo ta, chúng ta cảm kích vô cùng.”