Khương Tử Nha duỗi tay ra, nói: "Đưa đây!"
Nhật Quang Bồ Tát không hiểu liền hỏi: "Vật gì?”
"Đương nhiên là Lục Căn Thanh Tịnh Trúc."
Nhật Quang Bồ Tát vẻ mặt đau khổ: "Thừa tướng, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc thật sự không ở trong tay chúng ta, sao mà ngài vẫn không tin?”
"Ta có nguồn tin đáng tin nói rằng Lục Căn Thanh Tịnh Trúc ở trong tay các ngươi."
"Lần trước trấn áp Kim Sí Đại Bằng Điêu đã hao phí một món chí bảo vô thượng của Xiển Giáo ta, lần này đến phiên Tây Giáo ngươi đưa Lục Căn Thanh Tịnh Trúc cho ta."
Nguyệt Quang Bồ Tát cũng bất đắc dĩ nói: "Thừa tướng, chúng ta thật sự không có Lục Căn Thanh Tịnh Trúc.”
"Không có Lục Căn Thanh Tịnh Trúc thì dùng một món pháp bảo khác thay thế cũng được."
Nhật Quang Bồ Tát và Nguyệt Quang Bồ Tát liên tục lắc đầu.
Khương Tử Nha tiếp tục ép bọn hắn, uy hiếp nói: "Xiển Giáo và Tây Giáo liên minh với nhau, lý nào lại chỉ có Xiển Giáo hao phí pháp bảo? Nếu các ngươi không muốn cho, vậy chuyện liên minh hai phe sẽ chấm dứt ở đây, chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”
Nguyệt Quang Bồ Tát vội vàng kêu lên: "Thừa tướng, ngài không thể làm như vậy! Nếu chúng ta chấm dứt kết minh thì càng không phải là đối thủ của Tiệt Giáo.”
"Ta thấy có Tây Giáo các ngươi hay không đều vậy cả thôi, ngay cả một cây Lục Căn Thanh Tịnh Trúc cũng không nỡ bỏ ra, các ngươi không hề có thành ý."
Khương Tử Nha bực bội nhìn Nguyệt Quang Bồ Tát, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc của ta! Tiên đạo của ta!
"Tử Nha!" Một giọng nói hư ảo vang lên.
Trong đại trướng bỗng sáng lên một ngọn nến, Nhiên Đăng hiện lên với dáng ngồi hư không trên ngọn nến.
Khương Tử Nha vội vàng đứng dậy nói: "Bái kiến lão sư!”
Những người khác trong trướng cũng đều vội vàng đứng dậy, trịnh trọng làm lễ.
Nhiên Đăng chậm rãi nói: "Tử Nha, Tây Giáo tôn trọng ‘Tam pháp ấn’, ‘Tứ thánh ích’, ‘Bát chính đạo’ và ‘Thập nhị nhân duyên’. Tu tâm nhưng không tu lực, không sát sinh, không sinh ác niệm, chúng đệ tử khổ tu để giữ vững sự lương thiện, cố gắng không để nhân quả dính vào người, không để pháp bảo làm nhiễu loạn tâm trí. Sư đệ, chớ ép bức người khác.”
Khương Tử Nha cung kính đáp: "Vâng!”
Nhật Quang Bồ Tát, Nguyệt Quang Bồ Tát và Khẩn Na La cảm kích bái lạy: "Đa tạ đạo trưởng!”
Nhiên Đăng mỉm cười gật gật đầu, hắn bước ra khỏi ánh nến đi, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mọi người trong trướng đồng loạt đứng dậy nhìn Nhiên Đăng đầy chờ mong.
Khương Tử Nha hỏi: "Lão sư, người đến đây vì cái vị trong chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo kia sao?”
Nhiên Đăng gật gật đầu, nói: "Lần trước ta đã nói với các ngươi rồi, hỗn độn sơ khai, thiên địa giao hợp, vạn vật sinh ra. Phượng hoàng được tôn làm vua trong các loài chim, phượng hoàng được giao hòa chi khí, sinh ra khổng tước và đại bằng. Đại bằng là Kim Sí Đại Bằng Điểu đầu tiên trong thiên địa, cũng chính là Kim Bằng. Còn khổng tước tên là Khổng Tuyên, là Ngũ Đức Chi Thể, có Tiên Thiên Ngũ Hành Lực, thực lực thâm hậu, tu vi không tầm thường. Người đứng trong doanh trại triều Thương hiện nay chính là Khổng Tuyên.”
Khương Tử Nha kinh hãi nói: "Thì ra là huynh trưởng của Kim Bằng, thảo nào lại vậy! Ngay cả Quảng Thành Tử sư huynh và Di Lặc đạo huynh cũng không thể thoát thân. Vậy thưa lão sư, bây giờ phải làm gì?”
Nhiên Đăng mỉm cười nói: "Thần thông ngũ hành của Khổng Tuyên giỏi về khống chế kẻ địch nhưng xét về lực sát thương thì không bằng m Dương Đại Ma của Kim Bằng, ta sẽ đi gặp hắn một lần.”
Khương Tử Nha lập tức hành lễ, cảm kích nói: "Xin nhờ lão sư.”
Sáng sớm hôm sau, mặt trời xuất hiện phát ra vạn trượng kim quang.
Nhiên Đăng giẫm lên ánh ban mai đi tới thành trì đối diện, tựa như thần linh đi lại giữa ánh sáng, hắn nói: "Khổng Tuyên đạo hữu, xin mời đi ra.” Giọng nói của hắn vang vọng khắp chân trời.
Khổng Tuyên yên lặng xuất hiện trên thành trì, đám người Văn Trọng, Thân Công Báo, Dương Giao và Ngao Bính cũng đều hiện lên rồi đứng ở phía sau Khổng Tuyên, nghiêm túc nhìn về phía Nhiên Đăng.
Khổng Tuyên nhướng đôi mày kiếm, thận trọng nói: "Nhiên Đăng đạo nhân!” Dạng Tiên Thiên Ma Thần được sinh ra từ thuở thiên địa mới khai sinh như này tuyệt đối không thể khinh thường, mặc dù hắn chỉ đứng bét hạng trong số các Tiên Thiên Ma Thần.
Trong tay Nhiên Đăng hiện lên một cây thước kẻ màu vàng đen, nghiêm túc quát: "Khổng Tuyên, ngươi ỷ thế ngang ngược, hành động nghịch lẽ trời, suy nghĩ nông cạn, hôm nay trấn áp đệ tử Xiển Giáo, ngày khác tất sẽ phải hối hận vì lên bảng!”
Khổng Tuyên cũng quát: "Nhiên Đăng, thị phi nhân quả chúng ta đều hiểu rõ trong lòng, cần gì phải nói những lời vô vị kia, cứ đánh là được.” Nói xong liền phóng lên trời, biến mất trong tầng mây.
"Thiện tai..." Nhiên Đăng đọc một câu khẩu hiệu, thân ảnh chợt lóe lên rồi trong nháy mắt cũng biến mất.
Ầm! Trên cao truyền ra một tiếng nổ lớn, hai tầng ánh sáng màu vàng đen lay động cả vùng thiên địa trăm vạn dặm như đè ép thập phương vạn cổ, tiêu diệt thời không.
Một lúc lâu sau, một luồng tường quang từ trên bầu trời rơi xuống đại doanh Tây Kình, Nhiên Đang hiện ra nhưng trông có vẻ hết sức chật vật, tóc mai lộn xộn, pháp y rách nát.
Đám người Khương Tử Nha bước nhanh ra.
Khương Tử Nha vội vàng hỏi: "Lão sư, thế nào?”
Hào quang trên người Nhiên Đăng chợt lóe rồi khôi phục nguyên trạng, nhíu mày nói: "Hắn rất mạnh, ta cũng không làm gì được hắn.”
Khương Tử Nha thở dài một hơi, buồn bực nói: "Làm thế nào cho phải đây!”