Đột nhiên trên bầu trời có một tia sáng rơi xuống.
Na Tra lập tức nghiêng người lao ra, dùng một tay tóm lấy nó, vệt sáng hóa thành một quyển trục, hắn mở ra nhìn thoáng qua liền ngẩng đầu kêu lên: "Thừa tướng, Văn Trọng đưa chiến thư.”
Sắc mặt Khương Tử Nha thay đổi, vội vàng nói: "Na Tra, mau đi treo miễn chiến bài.”
Đám người Cơ Phát cũng đều từ trong đại trướng đi ra.
Cơ Phát không nhịn được hỏi: "Thừa tướng, chỉ còn cách đó sao?" Treo miễn chiến bài sẽ tạo thành đòn đánh mạnh vào sĩ khí của binh lính.
Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: "Thế không bằng người, có đánh cũng bại!”
Na Tra lập tức bay ra chiến trường, một tay vẫy nhẹ xuất ra một tấm thẻ bài bằng đồng, vật ấy đón gió liền lớn, “ầm” một tiếng ngăn ở giữa chiến trường, trên thẻ bài viết hai chữ lớn, miễn chiến!
Sĩ khí Tây Kỳ giảm xuống ngàn trượng, khí thế triều Thương tăng cao.
...
Trong khi Tây Kỳ lâm vào trong bầu không khí trầm thấp thì một nam tử tuấn mỹ đang đi dạo trong Tây phương sơn lâm, phía sau hắn là một nam tử kiên nghị, chính là Chuẩn Đề và Lục Áp.
Chuẩn Đề mỉm cười nói: "Lục Áp, đại quân Tây Kỳ bị cản trở, ngươi đi giúp bọn hắn một tay.”
Lục Áp cung kính đáp: "Vâng!” Sau đó hóa thành một đao hồng quang biến mất trong nháy mắt.
Chuẩn Đề đi về phía Đông, trên mặt là nụ cười nhẹ, Khổng Tuyên và bần tăng có duyên!
Ba ngày sau, mọi người trong đại doanh Tây Kỳ còn đang thương thảo làm thế nào đối phó với chuyện Khổng Tuyên nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp khả thi. Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là uổng công.
Cuối cùng Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: "Lão sư, nếu thật sự không còn cách nào khác thì có cần mời Thần Ma Chi Chủ ra tay hay không?”
Nhiên Đăng nhíu mày nói: "Thế chẳng phải cần mời Thần Ma Chi Chủ ra tay đến lần thứ hai sao, như vậy thì khác nào nói hai giáo chúng ta quá vô dụng! Hơn nữa phải lấy pháp bảo ở đâu để trao đổi?”
Khương Tử Nha theo bản năng nhìn về phía đệ tử Tây Giáo.
Nhật Quang Bồ Tát vội vàng chắp hai tay lại, thành khẩn nói: "Đệ tử Tây Giáo ta tu tâm không tu lực, không sát sinh, không sinh ác niệm, chúng đệ tử khổ tu để giữ vững sự lương thiện, cố gắng không để nhân quả dính vào người, không để pháp bảo làm nhiễu loạn tâm trí.”
Khương Tử Nha bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lục Căn Thanh Tịnh Trúc của ta! Lão sư làm vậy không phải là hại ta sao?
"Ha ha bần đạo cầu kiến Khương thừa tướng." Đột nhiên có một giọng nói từ bầu trời vọng xuống.
Khương Tử Nha theo bản năng nhìn về phía Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng nói: "Đi ra ngoài xem!”
Tất cả mọi người đều đi ra khỏi trướng.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc hoàng bào đi tới, mỗi bước lại gieo một câu thơ:
"Bần đạo khách từ Côn Luân,
Có căn nhà cũ bên Thạch Nam Kiều.
Tu hành đắc đạo từ thời hỗn nguyên sơ,
Mới hiểu trường sinh, rõ thuận nghịch.
Tử kim đan trong lò Hưu Khoa,
Phải biết ngọc dịch luyện trong lửa.
Vượt thanh loan, cưỡi bạch hạc, không đi chơi chốn bàn đào, không đi Huyền Đô bái lão quân, không đi Ngọc Hư môn hứa hẹn.
Tam Sơn Ngũ Nhạc mặc ta du ngoạn,
Hải đảo Bồng Lai tùy ý vui vẻ.
Mọi người đều gọi ta là trích tiên,
Lòng này tròn khuyết tự có tình.
Lục Áp tán nhân đã đến đây,
Tây Kỳ tất thu phục Khổng Tước Tiên.”
Câu hát cuối cùng kết thúc, vừa vặn dừng lại ở trước mọi người, khí độ đoan chính bất phàm.
Trong mắt Nhiên Đăng lóe lên tinh quang, thì ra là hắn nhưng bài hát này thật sự quá khoe khoang, cười nói: "Lục Áp đạo hữu.”
Lục Áp thi lễ, cười nói: "Bái kiến đạo huynh.”
Nhiên Đăng cũng đáp lễ, nói: "Ta từng nghe qua danh hào của ngươi, ngươi không ở Tiên Hương nạp phúc, duyên cớ gì mà lại đến đây?”
Lục Áp nhìn về phía Khương Tử Nha nói: "Bần đạo là người nhàn rỗi ở Tây Côn Luân, họ Lục, danh Áp, bởi vì Khổng Tuyên bảo vệ cái giả diệt cái thật, lại có ngũ sắc thần thông hộ thân nên đã đả thương các vị đạo huynh, nay ta đặc biệt đến tương trợ.”
Khương Tử Nha vội vàng mừng rỡ hỏi: "Liệu đạo huynh có cách phá thần thông của hắn?”
Lục Áp cười ha ha nói: "Thừa tướng không cần nóng vội, bần đạo sẽ đi gặp Khổng Tuyên, xem hắn như thế nào.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhiên Đăng không an tâm, lập tức đuổi theo.
Lục Áp bay ra khỏi đại doanh Tây Kỳ, đi tới trước thành trì Thương Triều liền lớn tiếng kêu: "Khổng Tuyên đạo hữu đã thanh tu tích phúc đức, lẽ nào lại không biết thiên thời nhân sự? Nay Thiên Vương vô đạo, thiên hạ sụp đổ, mọi người cùng đồng lòng lật đổ kẻ ác. Các hạ định dùng sức của một người để nghịch chuyển thiên ý sao? Nếu có bậc cao minh khác ra tay, các hạ thất thủ, khi đó hối hận cũng đã muộn rồi.”
Khổng Tuyên xuất hiện trên tường thành, hắn nhìn xuống rồi cười nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là là người từng đạt chức quán quân tốc độ Lục Áp đạo hữu, đạo hữu đến đây chính là muốn đánh một trận với ta sao?”
Lục Áp lơ lửng giữa không trung, nói: "Không phải là ta muốn làm khó đạo huynh, thật sự là đạo huynh muốn đi ngược lại thiên ý, thiên địa khó dung, bần đạo chỉ có thể tuân theo thiên ý, bảo vệ chính nghĩa mà thôi.”
"Muốn đánh thì đánh, gì mà thiên ý chứ? Ra tay là được.”
Lục Áp duỗi tay ra, một cái hồ lô bằng ngọc hiện lên, ba ngọn lửa toát lên ánh sáng đỏ lưu chuyển quanh hồ lô, trông rất là bất phàm.
Hắn mở nắp hồ lô ra, miệng hồ lô phun ra bạch quang, trong bạch quang dâng lên một thanh phi đao, đao dài ba tấc, trên đao còn có mắt và lông mày.
Khổng Tuyên hơi nhíu mày một chút, đây là pháp bảo?