Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470: Lục Áp Bại

Chương 470: Lục Áp bại

Lục Áp cung kính khom lưng hành lễ, nói: "Mời bảo bối chuyển thân!” Trong ánh mắt phi đao bắn ra hai luồng bạch quang bao chặt lấy Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên cảm giác cơ thể cứng ngắc, nguyên thần ngưng trệ, không thể động đậy, trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoảng loạn, sợ đến mức sởn da gà.

Phi đao trong nháy mắt hóa thành một đạo hồng quang, hồng quang biến mất, một đạo bạch quang lạnh lẽo như băng xẹt qua cổ Khổng Tuyên.

Trên người Khổng Tuyên bỗng dâng lên khí tức cường đại, thần quang ngũ sắc phóng thẳng lên bao phủ bầu trời, bạch quang lạnh lẽo nháy mắt biến mất.

Khổng Tuyên lập tức khôi phục lại bình thường, thầm than may mắn, hắn không rõ đây là pháp bảo gì mà lại tà dị đáng sợ như thế!

Lục Áp kinh hãi kêu lên: "Trảm Tiên Phi Đao!"

Hắn vội vàng vươn bàn tay đang cầm hồ lô đỏ ra, hét lớn: "Trở về!”

Ong!

Ong!

Ong!

...

Hư không chấn động, ngũ sắc thần quang rung lắc kịch liệt, chợt có một đạo bạch quang từ trong ngũ sắc thần quang bay ra lao thẳng về phía Lục Áp, sau đó chui vào trong hồ lô đỏ.

Lục Áp vội vàng đậy hồ lô lại, nhanh tay thu hồi lại pháp bảo, trong lòng cũng thầm than bản thân may mắn. Trảm Tiên Phi Đao thiếu chút nữa không trở về được rồi. Hắn ngẩng đầu nhăn mặt nhìn Lục Áp, thần thông như thế quả thật đáng sợ.

Khổng Tuyên tán thưởng nói: "Quả nhiên là bảo bối tốt, ngay cả ta cũng không trấn áp nổi nó, không biết là dùng vật gì luyện chế thành?”

Sắc mặt Lục Áp tối sầm lại, trái tim co thắt, chợt trào ra một nỗi bi thương sâu sắc, sau đó là một ngọn lửa giận dữ không tên, hắn giận dữ quát: "Khổng Tuyên, ngươi có dám so tài đánh nhau với ta không?”

Thần quang ngũ sắc phía sau Khổng Tuyên lui ra, hắn phất tay về phía trước, một cây quạt lông rực rỡ hiện lên, ngạo nghễ nói: "Đến!”

Lục Áp siết tay, một thanh Thần Kiếm được thiêu đốt bởi Đại Nhật Chân Hỏa hiện lên. Hắn lắc mình một cái liền hóa thành một luồng sáng đỏ rồi biến mất, nhanh đến nỗi không nhìn rõ.

Khổng Tuyên cũng lập tức phóng lên trời, hắn lao thẳng vào trong tầng mây rồi quạt mạnh một cái. Ầm ầm! Lục Áp bị quạt bay ngược ra ngoài. Hắn lăn lộn trên không trung rồi một lần nữa hóa thành hồng quang biến mất.

m thanh chiến đấu liên tiếp vang lên, vạn dặm lưu vân trên cao đều bị chấn động nát bấy, không trung trong suốt bị bao trùm bởi từng làn sóng của những cú nổ.

Đại doanh Tây Kỳ ở bên dưới, mọi người cũng đều ngẩng đầu căng thẳng nhìn bầu trời.

Cơ Phát vội vàng hỏi: "Đạo trưởng, Lục Áp đạo quân có thắng Khổng Tuyên không?”

Nhiên Đăng lắc đầu, nhìn bầu trời không chớp mắt, khả năng thực chiến của Khổng Tuyên cũng không hề kém cạnh.

Ầm! Bầu trời hiện lên một vầng mặt trời, hai mặt trời cùng treo trên cao, khí nóng lập tức đập vào mặt, nháy mắt thiên địa liền biến thành lò lửa.

Trước sự chứng kiến của mọi người, một thanh trường thương nhiều màu xuyên qua bầu trời, đâm vào một mặt trời trong số đó khiến mặt trời nổ tung, ánh lửa bắn tung tóe.

Mặt trời vỡ vụn rơi xuống phía dưới giống như những viên thiên thạch bị đốt trụi, càng ngày càng nhỏ, hóa thành một chấm đen nện xuống chiến trường, mặt đất chấn động, khói bụi mù trời.

Nhiên Đăng cảm khái nói: "Thua rồi!”

Khương Tử Nha vội vàng kêu lên: "Na Tra, Dương Tiễn, các ngươi mau đi cứu hắn.”

Na Tra và Dương Tiễn đồng thời bay ra, xẹt qua trận doanh lao khỏi đám khói bụi, trong nháy mắt liền có ba người bay đến đằng không trước trận doanh Tây Kỳ.

Lục Áp đã không còn khí thế siêu phàm thoát tục như trước, giờ phút này tóc tai hắn bù xù, ngực áo nhiễm máu trông hết sức chật vật, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái lỗ thủng lớn ở đó.

Khương Tử Nha quan tâm: "Đạo hữu có sao không?”

Lục Áp ôm ngực ho khan hai tiếng, hắn cất giọng phẫn nộ nói: "Là ta đã xem thường Khổng Tuyên nhưng ta còn có một cách có thể làm cho hắn chết đi trong yên lặng.”

Nhiên Đăng khuyên nhủ: "Đạo hữu, ngươi đi chữa thương trước, chuyện Khổng Tuyên để bàn lại sau.”

Khương Tử Nha không tin được Lục Áp nữa, ngươi có thể đối phó với Lục Áp còn có thể rơi vào kết quả này sao? Nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ hết sức cảm động: "Đa tạ đạo hữu nhưng đạo hữu phải quan tâm bản thân trước đã, nếu vì đối phó Khổng Tuyên mà khiến vết thương của đạo hữu nặng hơn thì sao bần đạo yên tâm được chứ!”

Lục Áp hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Đa tạ thừa tướng thông cảm, Thừa tướng tạm treo miễn chiến bài, chờ ta xuất quan sẽ khiến hắn đẹp mặt.”

Khương Tử Nha lập tức nói: "Dương Tiễn, dẫn tiền bối đi tìm lều trại nghỉ ngơi.”

Dương Tiễn ôm quyền đáp: "Vâng!”

Lục Áp nói: "Không cần, ta tự mở động phủ chữa thương.” Nói xong liền hóa thành một luồng sáng đỏ rồi biến mất.

Khương Tử Nha nói: "Các ngươi cũng tản đi đi!”

Tất cả tản đi, chỉ để lại Khương Tử Nha và Nhiên Đăng.

Khương Tử Nha hỏi: "Lão sư, người cảm thấy Lục Áp thế nào?”

"Hạng người phú đức thâm hậu."

Khương Tử Nha lắc đầu nói: "Ta cảm thấy hắn không đáng tin, đã bại trận mà vẫn tuyên bố muốn Khổng Tuyên đẹp mặt, biểu hiện như thế giống kiểu quân sĩ đánh nhau trong quân doanh, không đáng tin. Muốn đối phó Khổng Tuyên thì chúng ta vẫn phải tự nghĩ biện pháp thôi.”

Nhiên Đăng bất đắc dĩ nói: "Khổng Tuyên thần thông quảng đại, chúng ta làm gì được?”

Khương Tử Nha nhỏ giọng nói: "Không giấu lão sư, ta vô tình có được một chiếc bình quý làm từ Dương Chi Bạch Ngọc, bên trong có cắm một cành liễu.”

Nhiên Đăng sửng sốt, đó không phải là Dương Chi Ngọc Tịnh Bình của Từ Hàng sư đệ sao?

Bình Luận (0)
Comment