Khương Tử Nha uyển chuyển nói: "Lão sư, chúng ta không làm gì được Khổng Tuyên nhưng cũng không thể mặc cho hắn phô trương uy thế như vậy được! Ta quen một người bạn tốt, gọi là Thần Ma Chi Chủ.”
Nhiên Đăng phất tay: "Ngày sau lại bàn tiếp!”
“Vâng!” Khương Tử Nha bất đắc dĩ đáp một tiếng.
Ngày hôm sau, Thân Công Báo ra trận, Khương Tử Nha xuất binh, hai bên đấu một trận hay.
Chạng vạng, song phương đồng loạt thu binh.
...
Tại một đình viện trong Ân Thương Thành, Khổng Tuyên ngồi dưới một gốc đại thụ đọc sách, rất là nhàn nhã.
Một cái đầu nhỏ thò ra từ sau cánh cửa nhìn hắn.
Khổng Tuyên cười nói: "Vào đi!”
Đặng Thiền Ngọc từ phía sau cửa đình viện đi ra, chạy bước nhỏ tới rồi trịnh trọng hành lễ với hắn: "Bái kiến sư bá.”
“Ngươi cũng gọi ta là sư bá?” Khổng Tuyên cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đặng Thiền Ngọc ửng đỏ ngượng ngùng, cúi đầu không nói.
Khổng Tuyên không trêu ghẹo nàng nữa, hỏi: "Nói đi! Sao lại đến tìm ta?”
Đặng Thiền Ngọc lập tức nịnh nọt: "Sư bá thần thông quảng đại, đánh bại Xiển Giáo và Tây Giáo, ai nghe nói cũng phải hoảng sợ, đệ tử hết sức ngưỡng mộ.”
Khổng Tuyên cười ha ha nói: "Ngươi thật biết nói chuyện! Giỏi hơn Ngao Bính nhiều.”
Đặng Thiền Ngọc thấy Khổng Tuyên bình dị dễ gần thì cũng thả lỏng hơn một chút, nàng ra vẻ hờn dỗi như thiếu nữ nói: "Sư bá, ngươi cũng trêu ghẹo ta!”
"Ha ha!" Khổng Tuyên liền bật cười.
Đặng Thiền Ngọc tức tối nghiến răng: "Trong đại quân Tây Kỳ có một tên lùn gọi là Thổ Hành Tôn, chỉ cao không đến ba thước, xấu xí dị thường nhưng cứ không ngừng làm phiền ta, thế nên ta muốn nhờ sư bá giúp ta giết hắn.”
Khổng Tuyên khép kinh thư lại, nói: "Thổ Hành Tôn chính là đồ đệ của Cụ Lưu Tôn, am hiểu thuật thổ hành, rất khó chơi.”
Hắn đưa hai ngón tay hướng phía trước búng một cái, trong hư không nổi lên thải quang, bên trong thải quang có một sợi linh vũ màu vàng đất hiện lên bị Khổng Tuyên nắm ở giữa hai ngón tay.
Khổng Tuyên lấy Linh Vũ ra cười nói: “Cầm đi, thứ này cho ngươi.”
Đặng Thiền Ngọc nhận lấy Linh Vũ chờ mong nói: “Sư bá, thứ này có thể giúp ta giết Thổ Hành Tôn sao?”
“Chiếc Linh Vũ này có thể trấn áp Thổ Hành Lực trong vòng mười ngàn dặm, Thổ Hành Tôn cũng mất đi khả năng độn thổ, có thể khiến hắn ứng kiếp hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Đặng Thiền Ngọc vui sướng kêu lên: “Đa tạ sư bá!”
…
Khai chiến ngày kế tiếp, đại quân triều Thương toàn thắng, Thổ Hành Tôn bị Linh Vũ khắc chế, Đặng Thiền Ngọc một chiêu đánh vỡ bầu trời, Ngao Bính nhân cơ hội chém giết.
Từ đầu chí cuối Khổng Tuyên đều không xuất hiện nhưng uy lực còn lại vẫn ở đó khiến cho khí thế của Tây Kỳ hạ xuống, dẫn tới thất bại thảm hại.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trên cao, Nhiên Đăng một mình đi dạo bên trong núi non cách quân doanh Tây Kỳ trăm dặm, từng tiếng côn trùng kêu râm ran giữa dãy núi trống vắng, sói rống hổ gầm liên tiếp vang lên giữa núi rừng.
Bản thân và tinh thần của Nhiên Đăng rơi vào u ám tĩnh lặng, chẳng lẽ thật sự phải xin Thần Ma Chi Chủ giúp đỡ sao? Nếu như giao dịch Dương Chi Ngọc Tịnh Bình ra bên ngoài, sao Từ Hàng lòng dạ hẹp hòi kia sẽ bỏ qua được chứ? Nhưng nếu không giao dịch với Thần Ma Chi Chủ thì làm sao khống chế được Khổng Tuyên?
“Nhiên Đăng.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Nhiên Đăng lập tức dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi, bước ra một bước nháy mắt biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở trên đỉnh núi cao.
Gió trên đỉnh núi gào thét, ngưng kết băng tuyết, chỉ có một gốc cây cây bồ đề kiên cường tồn tại, ánh sáng của sao trời chiếu xuống, một nam tử tuấn tú mặc bạch y đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây, khuôn mặt mỉm cười.
Nhiên Đăng vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến giáo chủ!”
Chuẩn Đề cười nói: “Đạo hữu cần gì phải đa lễ? Ta thấy đạo hữu rất ưu sầu, là có chuyện không quyết định được sao?”
Nhiên Đăng đứng dậy than một câu: “Trụ Vương vô đạo, chinh phạt thiên hạ, tiếc là không làm gì được chấp pháp đại đội của Tiệt giáo, Khổng Tuyên thật mạnh, cản đường khiến ta không biết phải làm sao.”
Chuẩn Đề kinh ngạc nói: “Nguyên Thủy sư huynh không ban cho ngươi pháp bảo để đánh thắng sao?”
Nhiên Đăng lắc đầu nói: “Trận chiến Phong Thần chính là kiếp nạn của đệ tử ba giáo, lão sư không muốn nhúng tay vào.”
Chuẩn Đề lắc đầu nói: “Đệ tử của Xiển giáo và Tiệt giáo vô cùng ít ỏi, Nguyên thủy sư huynh không cho các ngươi trợ giúp, chẳng phải là để ngươi đi chịu chết hay không? Đến nước này rồi còn chẳng làm việc mà người sư phụ tốt nên làm.”
Nhiên Đăng lắc đầu nói: “Là ta vô năng, trách không được lão sư, để giáo chủ chê cười.”
Chuẩn Đề cười nói: “Nhiên Đăng, có đồng ý nghe ta giảng đạo một phen không.”
Nhiên Đăng ngồi xếp bằng ở trên nền tuyết nói: “Đa tạ giáo chủ.”
“Tất cả pháp đều bất sinh bất diệt, không có một pháp nào mà không viên mãn, pháp không câu nệ, chẳng những là trọn vẹn, hơn nữa pháp còn không mất đi thanh tịnh, đây là niết bàn trọng sinh…”
Sáng sớm mặt trời mọc đằng đông, bóng người của Chuẩn Đề Thánh Nhân biến mất không ai hay biết, chỉ để lại Nhiên Đăng ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Nhiên Đăng mở to mắt, đứng dậy chắp tay thi lễ cảm kích nói: “Đa tạ giáo chủ!”
Đại thụ nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một nhánh cây màu sắc rực rỡ treo vàng, bạc, lưu ly, thủy tinh, xà cừ, dây chuỗi, mã não thất bảo, quả nhiên bất phàm.