Nhiên Đăng mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng, tiến lên cầm lấy Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, vui mừng lạy nói: “Đa tạ ơn giáo chủ ra tay trợ giúp!”
Một giọng nói to vang lên từ trên đỉnh núi: “Nhiên Đăng, đạo của ngươi không ở Xiển, không ở Tiệt, mà là ở Tịch Diệt, nếu như ngươi có ý tới Tây giáo của ta, ta sẽ cố gắng tận hết sức mình giúp người thành đạo, đến lúc đó ta với sư huynh sẽ thoái vị, ngươi làm giáo chủ của Tây giáo, làm chủ tam giới.”
Sắc mặt Nhiên Đăng thay đổi, nắm chặt Thất Bảo Diệu Thụ rơi vào trong yên lặng, thật lâu sau nói: “Đa tạ giáo chủ hậu ái!” Cầm Thất Bảo Diệu Thụ bay nhanh rời đi, đã chưa nói đồng ý hay từ chối.
Bóng người Chuẩn Đề lại hiện lên ở đỉnh núi lần nữa, trên mặt mang theo ý cười, Nhiên Đăng Phật Tổ sắp quy vị rồi, Tây giáo ta sắp hưng thịnh.
Nhìn về thành trì phía xa xa, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức vô vàn, hay cho một cái Khổng Tuyên ngũ hành tương khắc, ngày sau có hy vọng thành đạo rồi, đáng tiếc hiện tại Nguyên Thủy sư huynh còn chưa hoàn toàn xé rách mặt với Thông Thiên sư huynh, ta cũng không thể làm người đầu tiên lao đầu vào được, chỉ có thể mượn tay Nhiên Đăng hàng phục Khổng Tuyên.
Tùng tùng tùng!
Gió nổi lên, nhịp trống nơi chiến trận, thế hai quân đang giằng co, trong thiên địa tràn ngập không khí sát phạt.
Nhiên Đăng bay ra trận quân phía Tây quát: “Khổng Tuyên, ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, nghịch thiên mà đi, tất bị trời cao bỏ mặc, chớ đừng trách là không báo trước.”
Khổng Tuyên đi ra trận doanh, áo choàng tung bay đứng ở trên không trung, ngạo nghễ nói: “Nhiên Đăng đạo hữu, muốn chiến thì chiến, nhiều lời như vậy làm gì?”
Phía dưới lớn tiếng hét lên: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo ta giết địch!”
Khương Tử Nha cũng hét to lên: “Chúng tướng sĩ, giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Quân hai bên xung phong liều chết lao vào nhau, máu me khắp nơi, thiên địa tràn ngập máu huyết.
Giữa không trung, Nhiên Đăng duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện Thất Bảo Diệu Thụ.
Khổng Tuyên cười ha hả nói: “Nhiên Đăng, thoạt nhìn kỹ năng của ngươi đã ít ỏi rồi, thế mà lại lấy một nhánh cây ra làm vũ khí.”
Trên Tam Quang Tiên Đảo, Bạch Cẩm vẫn luôn chú ý chiến trường đột nhiên đồng tử co rụt lại, chấn kinh kêu lên: “Thất Bảo Diệu Thụ!” Quả nhiên Chuẩn Đề Thánh Nhân vẫn ra tay.
Hạo Thiên Kính chợt biến lớn biến thành một một tấm kính thật to, Bạch Cẩm trực tiếp đứng dậy đi đến tấm kính, tấm kính nổi lên gợn sóng, Bạch Cẩm tức khắc đi vào trong đó, biến mất không thấy.
Trong Bích Du Cung, Thông Thiên cũng mở to mắt nhìn về phía chiến trường, ánh mắt từ từ nhìn thấu thời không vô tận, Chuẩn Đề.
Trên chiến trường, trong tay Khổng Tuyên xuất hiện Linh Vũ Phiến, khi Phiến vừa xuất hiện muôn vàn Linh Vũ giống như thanh kiếm sắc bén bắn ra, vọt tới chỗ Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng cười nói: “Tiểu đạo ngươi…” Giơ lên Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, trời đất phát ra tiếng động thanh thúy, Thất Bảo lóng lánh thần huy, vô số Linh Vũ nháy mắt biến mất không thấy.
Linh Vũ Phiến trong tay Khổng Tuyên cũng biến mất trong nháy mắt.
Trong tay Khổng Tuyên trống rỗng, sắc mặt thay đổi, ngũ sắc thần quang sau lưng phóng ra, nhuộm hết cả trời đất bằng ngũ sắc thần quang, ngũ sắc thần quang phóng thẳng đến chỗ Nhiên Đăng.
Thất Bảo Diệu Thụ trong tay Nhiên Đăng giơ lên, tiếng leng keng thanh thúy vang lên, thất sắc óng ánh va chạm với ngũ sắc thần quang, ngũ sắc thần quang bị áp chế trong nháy mắt rồi bị hấp thu.
Khổng Tuyên cả kinh kêu lên: “Không tốt!” Hắn tức khắc thu hồi thần thông, xoay người bỏ chạy.
Thất Sắc Thần Quang bao phủ cả chân trời, xông thẳng đến chỗ Khổng Tuyên.
“Gầm!” Một tiếng hét bén bén nhọn chấn động bầu trời vang lên, một con Khổng Tước to lớn sải cánh bay về nơi xa, ở không trung xẹt qua dải màu rực rỡ.
Nhiên Đăng cười ha hả kêu lên: “Khổng Tuyên, trốn đi đâu?” Bay nhanh đuổi theo Khổng Tuyên, giơ lên Thất Bảo Diệu Thụ, thất sắc thần quang nhanh chóng lan tràn gần như bao phủ Khổng Tước lại.
Khổng Tước càng bay càng chậm, không ngừng lụi vào bên trong thất sắc thần quang, quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt mang theo tức giận và không cam lòng. Đây là pháp bảo gì? Tuyệt đối không phải thủ đoạn của Nhiên Đăng.
Nhiên Đăng nắm chặt Thất Bảo Diệu Thụ cười ha ha nói: “Khổng Tuyên, bó tay chịu trói đi!”
Không gian phía sau lưng Khổng Tước bỗng nổi lên gợn sóng, Bạch Cẩm đi ra từ trong gợn sóng đó, duỗi tay đẩy một cái. Ầm! Không trung hiện lên sáu cái động tối, sáu cái động tối nhanh chóng nuốt chửng thất sắc thần quang, xoay tròn biến lớn.
Ánh mắt Khổng Tước mừng rỡ, ánh sáng trên người lóe lên hoá thành Khổng Tuyên, trịnh trọng cúi đầu thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh!"
Sắc mặt Nhiên Đăng thay đổi, vậy mà Thánh Nhân Chí Bảo Thất Bảo Diệu Thụ lại bị chặn lại.
Bạch Cẩm gật đầu với Khổng Tuyên, nhìn Nhiên Đăng nói một cách nghiêm túc: "Dùng Thánh Nhân Pháp Bảo đối địch thì không hay cho lắm!"
Nhiên Đăng cười nói: "Sư điệt, đây được gọi là chính đạo được ủng hộ, trái đạo bị cô lập. Khổng Tuyên nghịch thiên mà đi, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể nhìn tiếp được."
Bạch Cẩm nói với vẻ mặt thành thật: "Sư thúc, ta cũng có Thánh Nhân Pháp Bảo, Tru Tiên kiếm trận, Thái Cực Đồ, Huyền Hoàng Tháp, Sơn Hà Xã Tích Đồ, Lục Đạo Luân Hồi Bàn, ngươi chọn một cái không?"
Nụ cười của Nhiên Đăng cứng lại, bình thản nói: "Sư điệt, ngươi nói đùa à, Thánh Nhân Pháp Bảo có thể lấy được dễ dàng như vậy sao?"
"Thứ ta vừa sử dụng chính là Lục Đạo Luân Hồi Bàn!" Bạch Cẩm thi lễ với Thủ Dương Sơn nói: "Huyền Đô sư huynh, cho ta mượn Thái Cực Đồ."