Thông Thiên tiếp tục điểm danh: "La Tuyên! Lỗ Hùng!"
Một người trung niên hồng y và một người trung niên thanh y cùng đứng dậy, chắp tay nói: "Có đệ tử!"
"Các ngươi tọa trấn Thái Cực Trận."
Hai người đồng thanh đáp lời: "Vâng!"
"Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên!"
Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên đứng dậy, cung kính trả lời: "Có đệ tử!"
"Các ngươi tọa trấn Lưỡng Nghi Trận!"
"Vâng!"
"Kim Quang Tiên!"
"Có đệ tử."
"Ngươi tọa trấn Tứ Tượng Trận."
"Vâng!"
"Mã Nguyên!"
"Có đệ tử!"
"Ngươi chủ trì Nhất Nguyên Trận."
"Đệ tử tuân lệnh."
...
Thông Thiên truyền đạt từng mệnh lệnh, cuối cùng hô: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên!"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng đứng dậy, cung kính đáp lời: "Có đệ tử!"
"Ta có một món bảo vật tên là Lục Hồn Phiên, lá cờ này có sáu đuôi, trên đuôi viết sáu cái tên Tiếp Dẫn Đạo Nhân, Chuẩn Đề Đạo Nhân, Lão Tử, Nguyên Thủy, Cơ Phát, Khương Thượng, dùng phù ấn sớm tối, đợi đến ngày bái xong nếu phất lá cờ này thì có thể lấy mạng bọn hắn, cho dù là Thánh Nhân vô tai vô kiếp cũng khó tránh thoát, rơi vào kết cụ nguyên thần xao động, pháp lực bất ổn. Ta giao lá cờ này cho ngươi, ngươi hãy phất cờ trong Vạn Tiên Trận lúc đại chiến."
Sắc mặt Trường Nhĩ Định Quang Tiên chợt cứng đờ, hắn vội vàng đáp lời: "Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự phó thác của sư tôn."
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nhíu mày. Phong Thần Chiến đã biến đổi từ lâu, vậy mà sư phụ còn giao Lục Hồn Phiên vào tay Trường Nhĩ Định Quang Tiên sao?
Giọng nói vang dội của Thông Thiên giáo chủ vang lên: "Các ngươi đi diễn luyện pháp trận cả đi, không được lười biếng!"
Tất cả đệ tử Tiệt Giáo đều cung kính đáp: "Vâng." Sau đó bọn hắn xoay người, lần lượt rời khỏi Bích Du Cung với ý chí chiến đấu sục sôi.
Cuối cùng trong Bích Du Cung trống trải chỉ còn lại một mình Bạch Cẩm.
Thông Thiên giáo chủ cất lời: "Bạch Cẩm, ngươi còn có chuyện gì hả? Nếu ngươi muốn khuyên ta đừng giao chiến thì khỏi nói nữa."
Bạch Cẩm giơ hai tay lên, cuống quít nói: "Đệ tử cực lực ủng hộ mọi quyết định của sư phụ, ý của sư tôn cũng là mục tiêu phấn đấu của đệ tử, dù sư tôn bảo đệ tử xông pha khói lửa đệ tử cũng không chối từ."
Thông Thiên mỉm cười: "Vậy thì ngươi còn không mau trở về diễn luyện đại trận đi."
Bạch Cẩm ngập ngừng giây lát rồi nói: "Sư phụ, theo đệ tử được biết thì Trường Nhĩ Định Quang Tiên và Tây Giáo qua lại gần gũi, giao chí bảo Lục Hồn Phiên vào tay hắn không ổn lắm thì phải? Đệ tử sẵn lòng phất Lục Hồn Phiên cho sư tôn."
Thông Thiên nhìn hắn: "Bạch Cẩm, Tiệt Giáo ta coi trọng nhất là tình nghĩa, ngươi từng nói không đoàn kết không thành Tiệt, tại sao bây giờ lại đoán bừa về sư đệ? Ta biết quan hệ giữa ngươi và Trường Nhĩ Định Quang Tiên không hòa thuận nhưng lúc này đại chiến đang bày ra trước mắt, các ngươi cần phải đồng tâm hiệp lực, dập tắt oai phong của Xiển Giáo. Trong Vạn Tiên Trận ngươi chỉ huy Trường Nhĩ Định Quang Tiên, nếu hai vị Thánh Nhân của Tây Giáo không xuất hiện thì ngươi bảo hắn không được phất cờ."
Bạch Cẩm nôn nóng nói: "Sư phụ, nhưng mà..."
Thông Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm với dáng vẻ bất thiện: "Bạch Cẩm, có phải ngươi cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh, dám dạy sư phụ làm việc phải không?"
Bạch Cẩm hít sâu một hơi, lập tức nở nụ cười, đồng thời giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Quyết định của sư phụ là chính xác nhất, đệ tử nên hợp tác đàng hoàng với Trường Nhĩ Định Quang Tiên, yêu thương đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau."
Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng: "Sau này có lúc người khóc cho mà xem."
Lúc này Thông Thiên giáo chủ mới gật đầu hài lòng.
Bạch Cẩm đảo mắt, cười hì hì chạy lon ton đến ngồi trên bậc thang phía dưới Thông Thiên giáo chủ, xoa dịu bầu không khí: "Sư phụ, lâu rồi sư đồ chúng ta không nói chuyện vui vẻ thế này nhỉ?"
Thông Thiên giáo chủ lườm hắn, hậm hực nói: "Ngươi suốt ngày lên trời xuống đất, leo núi vượt mây, không phải ở Oa Hoàng Thiên thì cũng đi Bình Tâm Điện, không phải đang thỉnh an ở Côn Luân Sơn thì là đang uống trà ở Thủ Dương Sơn, làm gì còn nhớ có người sư phụ này?"
"Khụ khụ!" Bạch Cẩm ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Tiếp đó Thông Thiên giáo chủ ôn tồn hỏi: "Ngươi còn muốn nói gì?"
"Không có chuyện gì ạ! Ta nhớ sư phụ, muốn trò chuyện với người ấy mà. Sư phụ, người cảm thấy đại chiến lần này chúng ta có thể thắng không?"
Thông Thiên giáo chủ tự tin nói: "Tất nhiên rồi, chỉ một Xiển Giáo cỏn con sao có thể ngăn cản gai góc sắc bén của Tiệt Giáo ta? Lần này chúng ta nhất định sẽ khiến Nguyên Thủy nhận lấy một bài học nhớ đời."
Bạch Cẩm ca ngợi theo tiếng lòng: "Sư phụ thật bá đạo ngông nghênh!"
"Ừ!" Thông Thiên giáo chủ gật đầu hài lòng. Hắn thích nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đệ tử, mà từ trước đến giờ ánh mắt sùng bái của Bạch Cẩm luôn chân thành nhất, thật lòng nhất.
Đột nhiên Bạch Cẩm nghĩ đến một chuyện bèn nói: "Sư phụ, lúc trước đệ tử đến chiến trường Phong Thần bày mưu hiến kế, trong thời gian đó ta đã nghe một chuyện thú vị, giờ ta muốn kể cho sư phụ nghe."
"Chuyện gì mà lại đáng để ngươi cố ý kể cho ta?"
"Cũng không có gì, chỉ là một câu chuyện nhỏ thôi, ta cảm thấy rất thú vị nên muốn kể cho người, chọc người cười mà thôi."
Thông Thiên giáo chủ mỉm cười gật đầu, lòng thầm cảm khái. Trong đông đảo các đệ tử, chỉ có Bạch Cẩm mới dám đến chỗ mình nói mấy lời luyên thuyên với mình.
"Ngươi kể cho ta nghe xem nào!"