"Ta kể một đoạn nhé! Chuyện kể rằng một nhà nọ có hai sư đồ sống trên sườn núi.
Hắn cài Sơn Hà Quan, tay cầm Tam Tiêm Đao, mặt là Chiếu Yêu Kính, hai chân là Truy Phong Mã, Trảm Ma Kiếm kề bên, có bản lĩnh lớn lên trời xuống biển, tên là Dương Tiễn tự là Nhị Lang."
Thông Thiên giáo chủ lập tức nhíu mày: "Ngươi thân với hắn lắm hả?"
"Sư phụ minh giám, chúng ta chỉ nhỉnh hơn người xa lạ một tí xíu thôi."
Bạch Cẩm kể tiếp: "Hôm ấy Ngọc Đỉnh gọi Dương Tiễn đến, hắng giọng nói: ‘Tiểu Dương à, ngươi đã trưởng thành rồi, đã đến lúc ngươi ra ngoài xông xáo một phen. Vừa hay sư thúc ngươi chuẩn bị lên kế hoạch cho sự nghiệp tạo phản, ngươi hãy giúp hắn một tay.’
Dương Tiễn lập tức vui vẻ đáp: ‘Vâng!’ Hắn thu dọn hành lý, hí hửng xuống núi."
Thông Thiên giáo chủ bực bội xen lời: "Tiểu Dương gì chứ? Có cách gọi như thế à? Lại còn sự nghiệp tạo phản nữa, hắn vì Phong Thần Chiến đó."
"Sư phụ, người nói phải."
Bạch Cẩm thuận miệng đáp lời, sau đó tiếp tục nói: "Sau khi xuống núi, Dương Tiễn tình cờ gặp một con yêu khuyển bị thương nặng trong sơn cốc..."
"Là Hao Thiên Khuyển phải không?"
Bạch Cẩm khựng lại, bực mình gào lên: "Sư phụ, người đừng xen lời có được không? Sao đệ tử còn kể chuyện được nữa?"
Thông Thiên sa sầm sắc mặt, ngón tay rục rịch.
Bạch Cẩm không hề chú ý tới sự thay đổi của Thông Thiên giáo chủ, tiếp tục kể: "Dương Tiễn thấy yêu khuyển bị một mũi tên đâm xuyên ngực, ngất lịm trên mặt đất. Tức thì hắn vội vàng bước đến cố định vết thương của yêu khuyển và rút mũi tên ra giúp nó, sau đó chữa thương cho nó. Có điều yêu khuyển trúng tên đã lâu, đã sinh thịt rữa, khó có thể chữa khỏi. Dương Tiễn dùng dao găm khoét thịt rữa khắp người yêu khuyển. Trong lúc hắn khoét thịt, yêu khuyển bất chợt tỉnh lại, cắn mạnh vào chân Dương Tiễn khiến hắn kêu gào thảm thiết.
Một người một chó ghì nhau vật lộn trên mặt đất. Chốc lát sau, Dương Tiễn tập tễnh chế ngự yêu khuyển, giận dữ mắng: ‘Cái con yêu khuyển này chẳng biết tốt xấu gì cả, ta tốt bụng chữa trị vết thương cho ngươi, vậy mà ngươi lại cắn ta, đáng đời ngươi bị săn giết.’
Yêu khuyển mừng rỡ phát hiện ra thương thế của mình đã lành, vì vậy lập tức tin lời đối phương. Sau đó nó cúi đầu bái lạy, kêu gâu gâu mấy tiếng: ‘Tạ ơn ơn cứu mạng của lão gia! Lão gia đã cứu ta, ta thề chết đi theo ngài, dùng tính mạng báo đáp, mong lão gia thu nhận!’
Dương Tiễn hỏi: ‘Ngươi tên là gì?’
‘Tiểu khuyển tên Hiếu Thiên!’
Sắc mặt Dương Tiễn lập tức trở nên lạnh lùng, hắn quát: ‘Hiếu Thiên? Thì ra là chó săn của Thiên Đình! Hãy xem ta lấy mạng ngươi!’
Yêu khuyển kia vội vàng kêu lên: "Lão gia bớt giận, không phải Hiếu trong hiếu thuận mà là Hao trong gào thét (*). Ta là chó gào thét với trời, không đội trời chung với Thiên Đình."
(*) Trong tiếng Trung, Hiếu (孝 xiào) và Hao (哮 xiāo) có cách đọc gần giống nhau.
Thế là Dương Tiễn mừng như nhặt được vàng, thu nhận Hao Thiên Khuyển, một người một chó đi về phía Tây Kỳ. Sau này có người loan truyền chuyện này ra ngoài, chuyện này cũng được gọi vui là chó cắn Dương Nhị Lang, không biết lòng người tốt!"
Thông Thiên bật cười: "Bạch Cẩm, câu chuyện này không phải do ngươi bịa chứ?"
Bạch Cẩm kêu oan: "Sư phụ, sao người lại nghĩ như vậy? Đệ tử có lừa ai cũng không lừa người! À không đúng, đệ tử là tiểu lang quân thuần khiết lương thiện, chưa từng bịa đặt lừa gạt người khác bao giờ."
"Bởi vì tên Hao Thiên Khuyển kia mang đậm tác phong của ngươi, ha ha!" Thông Thiên cười mấy tiếng.
Bạch Cẩm cạn lời. Sư phụ thân ái của ta ơi, hình tượng của đệ tử trong lòng người là như thế sao?
Sau đó hắn nói tiếp: "Sư phụ, sau khi nghe câu chuyện này đệ tử cảm ngộ sâu sắc.
Đệ tử cảm thấy giữa tiên thần chúng ta phải tin tưởng nhau hơn, đôi khi không thể bị cái nhìn phiến diện che mắt. Thoạt nhìn Dương Tiễn như đang xẻo thịt Hao Thiên Khuyển nhưng thật ra là vì tốt cho nó! Sư phụ, người thấy có đúng không?"
Thông Thiên giáo chủ tỏ ý hài lòng: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt lắm! Có đôi khi vi sư hơi nghiêm khắc với ngươi một chút chẳng phải vì muốn tốt cho ngươi sao!"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, cảm động nói: "Sư phụ yêu quý đệ tử, đệ tử vô cùng cảm kích."
Thông Thiên hài lòng cất lời: "Ngươi nhận được cảm ngộ như thế từ câu chuyện này có thể nói là rất tốt, rốt cuộc ngộ tính của ngươi vẫn tăng cao một chút."
"May mà có sư phụ dạy bảo, hiện giờ đệ tử cảm thấy Chuẩn Thánh đã ở ngay trước mắt."
"Ha ha, cảnh giới Chuẩn Thánh đâu đơn giản như vậy!" Thông Thiên giáo chủ vừa cười vừa nói: "Ngươi đã kể chuyện xong rồi, về diễn luyện trận pháp đi! Khi nào đánh bại Xiển Giáo, vi sư sẽ đích thân giảng Chuẩn Thánh đạo cho ngươi!"
"Tạ ơn sư tôn, đệ tử cáo từ." Bạch Cẩm nhảy xuống bậc thang, chạy ra ngoài đại điện.
Trong Bích Du Cung, nụ cười trên gương mặt Thông Thiên tắt lịm, loáng thoáng cảm thấy có điểm bất thường. Chó cắn Dương Nhị Lang, không nhìn thấy lòng người tốt, Bạch Cẩm đang nói ám chỉ điều gì? Tiệt Giáo ta là con Hao Thiên Khuyển bị trọng thương kia ư? Nguyên Thủy là Dương Nhị Lang cứu nó sao? Còn bảo là mình nghĩ nhiều nữa hả? Thôi, không nghĩ nữa! Mặc kệ hắn vô tình hay là cố ý, cứ trừng phạt hắn một phen trước đã!
Thông Thiên giáo chủ vung tay áo. Á! Một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài, một đạo nhân ảnh kêu gào thảm thiết bay lên trời theo hình xoắn ốc với tốc độ ngày càng nhanh. Anh sáng chợt lóe lên, nhân ảnh kia biến thành một vì sao rồi biến mất không còn tăm hơi.