Rất nhiều đệ tử Tiệt Giáo đang diễn tập trận pháp đều ngẩng đầu nhìn lên trời. Đại
sư huynh ngoại môn lại nhận được sự ưu ái của sư phụ, thật là khiến người ta hâm mộ!
Chốc lát sau, một điểm đen to dần trên Tam Quang Tiên Đảo rồi đập bộp xuống Tam Quang Tiên Đảo như vẫn thạch, tạo thành một cái hố hình người sâu hơn một mét song không nghiêm trọng lắm.
Bạch Cẩm đầu bù tóc rối ló đầu ra khỏi hố, thở phào một hơi, xem ra sư phụ đã ngộ ra rồi. Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố lớn, thong dong đi vào trong Điểu Sào của mình. Hắn đi đến suối nước nóng tắm rửa gội đầu, thay y phục, thế là lại biến thành một Bạch Tiểu Cẩm sạch sẽ, dứt khoát đi thẳng ra ngoài.
Bạch Cẩm không đi diễn tập đại trận mà xuống đáy biển bắt một con trai lớn nấu một món ngon, sau đó đi tới Côn Luân Sơn.
Trong màn đêm, thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trên bầu trời Côn Luân Sơn. Hắn sửa sang lại y bào rồi đi về phía Ngọc Hư Cung.
Bạch Cẩm đáp xuống trước Ngọc Hư Cung rồi chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Đệ tử cầu kiến sư thúc!"
Cửa Ngọc Hư Cung lẳng lặng mở ra, ánh đèn trong Ngọc Hư Cung hắt ra ngoài.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Vào đi!"
Bạch Cẩm đi vào Ngọc Hư Cung, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy miệng rồng trên Bàn Long Trụ ngậm một chiếc đèn. Chân đèn hình bát quái, dáng đèn như bảo tháp, bên trong có ngọn lửa vàng nhảy nhót. Đó chính là Ngọc Hư Lưu Ly Đăng trong tứ đại Tiên Thiên Linh Đèn.
Bạch Cẩm quỳ xuống bồ đoàn, cung kính bái lạy: "Đệ tử bái kiến sư bá, chúc sư bá Thánh đạo mãi hưng thịnh."
Nguyên Thủy Thiên Tôn cất giọng uy nghiêm: "Bạch Cẩm, lúc này ngươi đến đây làm chi? Nếu ngươi khuyên ta dừng tay ngưng chiến thì khỏi cần nói nữa."
"Khởi bẩm sư bá, đệ tử cũng không phải vì thế mà tới."
"Đệ tử vô cùng ủng hộ ý chí của sư bá ngài, đối với việc nghiêm khắc đả kích sư phụ đệ tử ta, quan điểm bá chất chúng ta chưa từng nhất trí, đây gọi là cùng chung chí hướng đi!"
Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: "Chuyện may mắn nhất của Thông Thiên chính là thu ngươi làm đồ đệ, tầm nhìn rõ ràng.
Nói đi! Ngươi là vì sao mà đến?"
Bạch Cẩm cười ngây ngô nói: "Trước đây ta vẫn luôn thỉnh an sư bá ngài vào lúc sáng sớm, không thỉnh an ngài vào lúc tối muộn, lúc này mới cố ý đến đây để thỉnh an."
Nguyên Thủy gật gật đầu, tiếp tục nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm cười khan một tiếng, do dự một chút rồi hỏi: "Sư bá, người tính giao chiến cùng sư phụ ta thế nào? Đánh tới mức độ ra sao?"
Nguyên Thủy thản nhiên nói: "Thông Thiên quá mức kiêu ngạo, đây là khuyết điểm của hắn. Phải biết cứng quá dễ gãy, không thể lâu bền."
Ánh mắt ngưng lại, Nguyên Thủy tiếp tục nói: "Hắn cần một lần hoàn toàn thất bại, để cho bản thân thanh tỉnh. Mà lần này, tất nhiên ta muốn cho hắn một lần giáo huấn sâu sắc ngay lúc hắn kiêu ngạo nhất, đả kích tính tình của hắn."
Bạch Cẩm cúi đầu thật sâu nói: "Sư bá khổ tâm như thế, nếu như đệ tử bái phục, về sau sư tôn ta tất nhiên cũng sẽ có thể suy nghĩ thông suốt, hiểu được sự dụng tâm lương khổ của sư bá."
Nguyên Thủy hừ một tiếng: "Ta làm việc không cần hắn hiểu!"
Bạch Cẩm tùy tâm tán thưởng: "Sư bá bá khí!"
Bạch Cẩm giơ tay lên, trên hai tay xuất hiện một cái vỏ sò nóng hổi, bên trong vỏ sò là thịt trai đã được nướng xong, bề mặt điểm xuyết từng hạt trân chân màu hồng phấn. Trân châu màu hồng phấn cũng đều là thịt viên.
Bạch Cẩm giơ cao vỏ sò, cung kính cất lời: "Sư bá, đây là một loại mỹ thực đệ tử toàn tâm toàn lực chế tác vì ngài, có tên là Trai Cò Đấu, mời sư bá thưởng thức."
Nguyên Thủy Thiên Tôn duỗi tay ra, vỏ sò chậm rãi bay tới, lơ lửng trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn một chút, khẽ gật đầu, phất tay thu hồi vỏ sò.
Trong lòng Bạch Cẩm buông lỏng, đưa thức ăn thành công, sư bá rất hài lòng.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Sư bá, đạo mỹ thực này còn có một lai lịch rất thú vị."
"Hả… ngươi kể một chút xem."
"Gần đây ở Đông Hải, đệ tử cúi đầu ngẩng đầu Nhật Nguyệt sơn hà, lĩnh hội thiên địa chí lý, ngộ đạo trong gió mát, trầm tư dưới ánh trăng..."
"Ta thấy ngươi đang lười biếng muốn nghỉ ngơi thì có."
"Ách… sư bá, thấy rõ thì cũng đừng nói toạc, dù sao chúng ta cũng là bá chất."
"Ha ha ha…" Nguyên Thủy cười một tiếng, tiểu tử này rất thú vị.
Bạch Cẩm tiếp tục nói: "Hôm nay gặp phải lúc Đông Hải thái dương ấm áp, đệ tử cũng ngủ say... Lúc đang chìm đắm trong ánh nắng ấm áp để ngộ đạo, đột nhiên ta phát hiện một con trai biển lặng lẽ leo lên hòn đảo, mở hé vỏ sò phơi nắng trên một tảng đá, lộ ra trân châu lấp lánh bên trong. Dưới ánh mặt trời ấm áp, trai biển chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ dễ chịu, nó cũng lười vênh vang mà lim dim ngủ gật.
Lúc này, một con cò bay tới, lặng lẽ đáp xuống bên cạnh trai biển, dùng cái mỏ nhọn thật dài của nó mổ thịt trai biển.
Trai biển đột nhiên bừng tỉnh, cấp tốc dùng sức hợp vỏ sò lại, gắt gao kẹp chặt cái mỏ con cò.
Giằng co một hồi, con cò hung dữ nói với trai biển: ‘Ta xem ngươi có thể lên trên bờ được bao lâu! Nếu như hôm nay không mưa, ngày mai không mưa, ngươi sẽ bị phơi nắng tới chết. Đến lúc đó trên bờ sẽ có một con trai chết.’