Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 596 - Chương 596: A! Ta Không Muốn Cạo Trọc Đầu!

Chương 596: A! Ta không muốn cạo trọc đầu!

“Đa tạ Đại sư bá! Sư bá, nếu ta phá vỡ Kỳ Lân Nhai, người sẽ không viện một cái cỡ không tính nợ đâu nhỉ?”

Thái Thượng không vui nói: “Ta há là loại người lời nói không đáng tin kia chứ?”

Hắn đưa tay về phía trước vỗ một cái. Ong! Lò luyện đan phát ra một tiếng vang vọng, nắp lò treo lơ lửng giữa bầu trời, ngũ thải hà quang phát ra từ bên trong lò, ba khỏa đan dược chậm rãi bay lên từ trong lò luyện đan.

Thái Thượng Thánh Nhân cầm lấy bình ngọc ở bên cạnh, ba khỏa đản dược bay về phía bình ngọc, sau đó theo thứ tự tiên vào bên trong. Hắn nói: “Bạch Cẩm, nếu ngươi có thể cứu Vô Đương ra, ta sẽ cho ngươi ba khỏa Cửu Chuyển Kim Đan này.”

Bạch Cẩm lập tức đặt quạt ba tiêu xuống bên cạnh, trần ngập ý chí chiến đấu nói: “Đệ tử sẽ toàn lực ứng phó!”

Thái Thượng đặt bình ngọc xuống bên cạnh, cười ha hả nói: “Tốt lắm! Cửu Chuyển Kim Đan để ở chỗ này, chờ ngươi tới lấy!”

“Đệ tử cái lui!”

Thái Thượng khẽ gật đầu nhìn Bạch Cẩm rời đi, cho đến khi thân ảnh Bạch Cẩm biến mất thì Thái Thượng mới thu liễm ý cười, sắc mặt ngưng trọng.

Chuyện Thiên Ma Kiếp còn lâu mới đơn giản như Thái Thượng nói. Giống như Bạch Cẩm nói, truyền đạo là quá trình dài dằng dặc. Trong quá trình này, Ma Giới lại không ngừng lớn mạnh, dù cho hồng hoang có rất nhiều đại hiền truyền đạo thành cồn, kinh điển của Thánh Nhân trải rộng hồng hoang nhưng bên trong Thiên Ma Kiếp lại có mấy người có thể duy trì được bản tâm? Yêu tính bạo ngược, Nhân tính dễ thay đổi, qua một thời gian dài dằng dặc, cuối cùng Ma Giới sẽ ngày càng mạnh, cho tới khi phản công hồng hoang. Phải biết rằng phía sau Ma Giới chính là Ma Tổ La Hầu đã từng tranh phong với Đạo Tổ. Hắn tuyệt đối không chỉ thỏa mãn với một Ma Giới.

Thái Thượng lắc đầu thở dài, đưa tay sờ đầu. Bây giờ đầu hắn lại càng đau hơn, sư tôn là lão hồ đồ sao? Vậy mà lại tán thành sự tồn tại của Thiên Ma Kiếp. Đây không phải là ở không đi gây sự sao?

Bạch Cẩm một đường trở về hồng hoang, lơ lửng trước một tòa sơn mạch. Dãy núi phía trước hiểm trở, suối phun như thác nước, vách núi bị mây mù che lấp, phi điểu khó khăn, viên hầu gào thét, thung lũng vọng tiếng, đây chính là một nơi hiểm ác.

Bên trong sơn mạch hiểm trở, một đầu kỳ lân phủ phục, phảng phất như hòa vào bên trong toàn bộ địa địa.

Bạch Cẩm nghiêm túc nhìn Kỳ Lân Nhai, cho dù như thế nào thì cũng phải thử một lần. Hắn dựng thẳng ngón tay chỉ lên trời, bốn thanh Tiên Kiếm quanh thân gồm Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân phóng lên trên trời.

Bạch Cẩm quát: “Thiên Kiếm giáng lâm!”

Bốn thanh kiếm xoay tròn trên không trung tạo thành một vòng xoáy lớn. Đột nhiên vòng xoáy co vào, mọt thành Tiên Kiếm mới xuất hiện trên không, trong chốc lát thanh kiếm lăng lệ này như muốn hóa thành trung tâm của thiên địa. Mỗi một bông hoa ngọn cỏ, một hòn đá một giọt nước đều hóa thành trường kiếm cũng bái Tam Xích Thanh Thiên Kiếm. Tất cả kiếm thế đều dung nhập vào bên trong Thanh Thiên Kiếm, khủng bố mà bá đạo. Đây chính là một kiếm mạnh nhất của Bạch Cẩm từ trước đến nay.

Bạch Cẩm chỉ ngón tay về phía Kỳ Lân Nhai, quát: “Thiên Kiếm, trảm!”

Thiên Kiếm mang theo thiên địa chi uy chém xuống, toàn bộ thiên địa dường như đang run rẩy, hư hóa.

Ầm! Thiên Kiếm rơi xuống Kỳ Lân Nhai phát ra tiếng nổ chấn động thiên địa. Nhất thời thời không xung quanh Kỳ Lân Nhai lâm vào hỗn loạn, vặn vẹo thành một đường cong không thể nhìn rõ.

Một lát sau, thời không hỗn loạn khôi phục lại, Thiên Kiếm lại sụp đổ biến về bốn thanh Tiên Kiếm bay trở lại lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm nhìn Kỳ Lân Nhai không chút hư hại bèn thở dài một hơi, khẽ thì thầm: “Quả nhiên là như vậy sao?” Hắn bất đắc dĩ cười khổ, vốn dĩ hắn không nên thử. Phá vỡ phong ấn của Thánh Nhân, ngươi cho rằng ngươi thật sự là nhân vật chính không gì gây bất lợi được à?

Bạch Cẩm bay là là trên Kỳ Lân Nhai, sau đó tùy tiện ngồi lên trên đầu Kỳ Lân, vỗ vỗ lỗ taai nó nói: “Sư tỷ, không phải ta không muốn cứu ngươi mà là sư đệ ta không làm nổi! Ngươi cũng nhìn thấy rồi chứ? Sư đệ ta đã làm hết sức.”

Đột nhiên một đạo thanh âm nhu hòa phát ra từ trong pho tượng: “Bạch Cẩm, ngươi ngồi lên đầu ta rồi.”

Bạch Cẩm vội vàng nhảy lên không trung, bay là là trên đầu Kỳ Lân, kinh ngạc kêu lên: “Sư tỷ!”

Thanh âm của Vô Đương thánh mẫu truyền ra: “Đa tạ sư đệ đã mưu đồ cho ta, không ra được thì thôi vậy! Nơi này vừa hay thích hợp để tu hành!”

Bạch Cẩm do dự một chút, nói: “Sư tỷ, có thể ngươi không có cách nào thanh tu ở đây được.”

Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Sao vậy? Ngươi nhất định muốn cứu ta ra sao? Ta đã nói rồi, không cần miễn cưỡng.”

“Đại sư bá định cạo trọc đầu ngươi, sau đó đưa cho Phật Giáo.”

Dưới Kỳ Lân Nhai nhất thời lâm vào tĩnh lặng, sau một lát liên truyền ra một tiếng hét bén nhọn: “Sư đệ, cứu ta ra, nhanh cứu ta ra!” Âm thanh lớn khiến màng nhĩ Bạch Cẩm đau nhức.

Bạch Cẩm gượng cười nói: “Sư tỷ, trước tiên ngươi cứ chờ một lát, ta trở về giúp ngươi nghĩ một vài biện pháp.” Thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất.

“A! Ta không muốn cạo trọc đầu!” Tiếng kêu tuyệt vọng của Vô Đương thánh mẫu truyền ra từ bên trong Kỳ Lân Nhai, Kỳ Lân Nhai cung phát ra vài tiếng vang vọng, không chút động đậy.

Bình Luận (0)
Comment