Sau khi Bạch Cẩm trở về Thiên Đình liền bế quan trong Điểu Sào nghĩ cách cứu sư tỷ ra và cách ứng phó với Thiên Ma Kiếp. Hai việc này không nhất thiết phải làm cùng lúc mà! Trong lòng hắn đã dấy lên một ý nghĩ.
Ngay lúc Bạch Cẩm đang bế quan, sự tình Thiên Ma Kiếp đã được truyền đi rộng rãi, người người bất an, tu sĩ không dám tu luyện, cũng không dám ra khỏi động phủ.
Bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện trên Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế triệu tập chúng thần nghị sự, chủ yếu là nhằm vào Thiên Ma Kiếp. Chúng thần thảo luận không ngừng không nghỉ nhưng cũng không nghĩ ra được một phương án khả thi nào.
Hạo Thiên Thượng Đế ngồi trên chủ vị, nói: “Phật Giáo, Xiển Giáo và Địa Phủ có phản ứng gì?”
Nhất thời chúng thần đang nghị luận đều an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Thái Bạch Kim Tinh tiến lên một bước, cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, đệ tử Phật Giáo đều đang ở Linh Sơn, núp dưới sự che chở của đại giáo. Xiển Giáp không có động tác gì quá lớn. Trong Địa Phủ cũng không hành động. Địa Phủ chính là trung tâm của tam giới, cho dù Địa Tiên Giới có loạn thì Địa Phủ cũng không thể loạn, vì vậy chắc chắn sẽ không hành động.”
Hạo Thiên nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bọn hắn muốn ngồi nhìn thiên ma làm loạn?”
Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu nói: “Không biết! Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Hạo Thiên trầm ngâm một chút, đột nhiên mở to mắt ra, nói: “Bọn hắn có thể không hành động nhưng Thiên Đình lại không thể như vậy. Truyền pháp chỉ của trấm, bày ra thiên la địa võng đại trận, ngăn cách ba mươi ba trọng thiên.”
Tất cả chúng thần xoay người thi lễ, cũng kính đáp: “Bệ hạ anh minh!”
Rất nhanh liền có một tấm lưới lớn mà phàm nhân không thể thấy được triển khai bên ngoài ba mươi ba trọng thiên. Tấm lưới màu vàng cách ly ba mươi ba trọng thiên và Ma Giới trong hư không. Từng thiên ma hư ảo xuyên qua hư không đều đâm vào thiên la địa võng đại trận phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó hóa thành một khói đen phiêu tán đi.
Bên trong Ma Giới, Khuê Cương ngồi trên chủ vị trong Thiên Ma Điện bỗng mở to mắt, trong mắt hiện lên u quang. Hắn trào phúng cười một tiếng rồi nói: “Hạo Thiên, chỉ dựa vào thủ đoạn này mà muốn chống cự lại Thiên Ma Kiếp, ngươi quá coi thường ta rồi. Ta thế nhưng là Ma Kiếp chi chủ!”
Vô số thiên ma gào thét xuyên qua thiên la địa võng, thiên la địa võng ngăn cách ba mươi ba trọng thiên khiến bọn chúng không thể bước qua được nửa bước.
Thiên ma lít nha lít nhít hội tụ lại hình thành một ma đầu cực đại dữ tợn, lớn tiếng kêu lên: “Tên nhóc Trương Bách Nhẫn kia!” Âm thanh chấn động hư không.
Tấm lưỡi màu vàng bao trùm lên trên, hai huynh đệ Dương Giao và Dương Tiễn hiện lên, cả hai đều cầm Thần Binh, uy vũ bất phàm.
Dương Giao quát lớn: “Một ma đầu nho nhỏ mà cũng dám mở miệng. Giết!” Phương Thiên Họa Kích trong tay chỉ về phía trước.
Trên tấm lưới kim quang lưu chuyển, một thanh kim sắc Phương Thiên Họa Kích dài vạn dặm bay ra tựa như một đạo kim sắc thiểm điện vọt tới chỗ ma đầu. Ầm ầm! Ma đầu sụp đổ dưới kim sắc thiểm điện, ngàn vạn thiên ma bay tán loạn.
Ở một phương hướng khác, ngàn vạn thiên ma lại một lần nữa ngưng tụ thành một ma đầu cực đại, chẳng quan tâm đến Dương Giao và Dương Tiễn mà cười ha hả: “Trương Bách Nhẫn, sau ức vạn năm luân hồi mà ngươi vẫn nhát như chuột, vậy mà lại để hai tiểu bối đến đây, ngươi lại chẳng có chút dũng khí đi ra gặp ta.”
Trên tấm lưới màu vàng, một tôn Thiên Đế Pháp Tướng từ hư hóa thực, ngồi xếp bằng trên hư không nhìn xuống ma đầu.
Dương Giao ngẩng đầu mừng rỡ kêu lên: “Cữu Cữu!”
Dương Tiễn cũng ngẩng đầu nhìn Thiên Đế Pháp Tướng, ánh mắt phức tạp. Đại ca nói đúng, hắn cũng phải gọi Hạo Thiên một tiếng ‘cữu cữu’.
Ma đầu to lớn đay nghiến từng chữ, phẫn nộ nói: “Trương… Bách… Nhẫn…”
Hạo Thiên nhìn ma đầu to lớn, thanh âm thật lớn vang lên: “Ngươi là ai?”
Ma đầu cười ha hả nói: “Ha ha! Ngươi vậy mà lại quên mất ta!” Cũng đúng, ngươi đường đường là Thiên Đế, sao có thể đặt ta vào trong mắt đây? Nhớ lấy, ta chính là Khuê Cương, Ma Kiếp chi chủ, cũng chính là ác mộng vĩnh cửu của ngươi.”
Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ma Kiếp chi chủ? Chẳng qua chỉ là một ma đầu!”
Đột nhiên ma đầu tới gần Hạo Thiên, gầm thét: “Trước mặt ta đừng có bày ra cái giá Thiên Đế! Bây giờ ta liền cho ngươi nhìn xem thu đoạn của tên ma đầu này. Ngươi thật sự cho rằng một tòa đại trận liền có thể che đậy Thiên Ma tộc ta sao? Hạo Thiên, ta muốn khiến cho tam giới của ngươi chó gà không yên, ta mới là chủ nhân của tam giới. Sinh tử hay sướng giận vui buồn của chúng sinh đều nằm trong tay ta.”
Ánh mắt Thiên Đế Pháp Tướng lạnh lẽo, nói: “Ngươi có thể thử một lần!” Sau đó hắn đưa tay áp về phía ma đầu.
Tử kim sắc chưởng ấn ngưng hiện bao trùm lấy hư không, van tay tựa như từng con sông lớn có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng.
Ma đầu to lớn ‘ầm’ một tiếng nổ tung dưới chưởng ấn, vô số thiên ma kêu lên thảm thiết hóa thành một luồng khói đen, sau đó nhạt dần rồi biến mất.
Thiên Đế Pháp Tướng cũng mờ đi rồi biến mất, chỉ có thiên la địa võng đại trận vẫn ngăn cách ba mươi ba trọng thiên khỏi hư không vô tận.