Bên trong Tử Ngưng Điện trên Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế ngồi trên chủ vị, thì thầm: “Khuê Cương? Rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào? Vì sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy?”
Hắn phất tay áo lên, Hạo Thiên Kính bay ra, trong đó là sơn hà lưu chuyển, rất nhanh liền dừng ngay một tu sĩ đang ngồi xếp bằng trong động phủ.
Động phủ được tầng tầng lớp lớp trận pháp phong tỏa, một lão giả khoác ma y xếp bằng trên giường đá, nhắm mắt tĩnh tọa.
Đột nhiên cuồn cuộn linh khí tụ đến, khí tức trên người lão giả bỗng bộc phát, từ Chân Tiên cảnh đột phá đến Huyền Tiên cảnh, lão giả còn chưa kịp vui mừng thì trong không khí xung nổi lên từng tia ma khí thẩm thấu mà ra, dung nhập vào cơ thể lão giả.
Nhất thời toàn thân lão giả run rẩy, sắc mặt dữ tợn, khi thì ửng hồng, ma khí trên người tựa như hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt.
Đột nhiên lão giả mở to hai mắt ra, bên trong ánh mắt mang theo huyết sắc, cười khằng khặc kêu lên: “Bây giờ cỗ thân thể này chính là của ta!” Đằng sau xuất hiện một cái hắc động hút lão giả vào.
…
Trong Tử Ngưng Điện trên Thiên Đình, Hạo Thiên ngưng trọng nói: “Sao có thể? Sao vẫn có thiên ma vượt qua được thiên la địa võng đại trận?”
Một lát sau, Thái Bạch Kim Tinh từ bên ngoài bước nhanh vào, chắp tay thi lễ sốt ruột nói: “Bệ hạ, thiên ma chi loạn lại xảy ra rồi, lần này những tiên thần bị ma hóa không đại khai sát giới mà tất cả đều trốn vào trong Thiên Ma Giới.”
Hạo Thiên Thượng Đế trầm ổn nói: “Ta đã biết rồi!”
Thái Bạch Kim Tinh do dự một chút rồi tiếp tục nói: “Bệ hạ, sau khi bày ra thiên la địa võng đại trận, đệ tử Phật Giáo liền rời khỏi Linh Sơn tuyên truyền rằng chỉ cần thường xuyên niệm Phật liền có thể chống cự được thiên ma, bây giờ có không ít tu sĩ đến phương Tây nhận kinh Phật.”
Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Ma Kiếp giáng lâm, đóng chặt cửa nẻo. Tự nhận là Ma Kiếp đã bị ta ngăn trở liền mở ra sơn môn, tuyên dương kinh Phật. Hành vi như vậy há có thể lâu dài được? Thái Bạch, Bạch Cẩm đã trở về, ngươi đi mời hắn đến đây.”
“Vâng!” Thái Bạch Kim Tinh xoay người thi lễ, quay người đi nhanh ra bên ngoài.
…
Ma Kiếp lại xuất hiện một lần nữa trên Địa Tiên Giới, vô số tiên thần cảm thấy bất an.
Bên trong một sơn phong thanh lệ, một đám tiên thần tụ tập lại thương thảo phương pháp ứng phó với Ma Kiếp.
Một nữ tử mặc hồng y lo lắng nói: “Ma Kiếp lại xảy ra một lần nữa, đạo hữu Huyền Tiêu Tử của ta cũng bị thiên ma xâm lấn, rơi vào Ma đạo.”
Một lão đầu khoắc thanh y chống quải trượng lắc đầu nói: “Đạo hữu An Đồ của ta cũng rơi vào Ma đạo, còn đại khai sát giới tàn sát một phương, ta phải nhẫn nhịn thống khổ mà giết hắn.”
Một kiếm khách mặc hắc y ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta cũng phải bước vào Ma đạo sao?”
Hồng y nữ tử bi ai nói: “Một khi đột phá liền bị thiên ma đột kích, vậy thì không bằng phế đi tu vi! Hồng hoang còn tương lai gì đáng nói nữa chứ?”
Một đại hán trầm giọng nói: “Ta nghe nói kinh Phật của Phật Giáo phương Tây có thể khắc chế thiên ma, hay là chúng ta đến phương Tây cầu lấy chân kinh?”
Nhất thời trên núi trở nên tĩnh lặng.
Hồng y nữ tử hoài nghi nói: “Kinh Phật của Phật Giáo thực sự có thể chống cự được thiên ma sao?”
“Đã có rất nhiều tiên thần dẫn đầu đi phương Tây, có lẽ không phải là giả!”
Thanh y lão đầu bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác thì đành phải liều một phen, chúng ta cũng đi cầu lấy chân kinh!”
“Đi thôi!”
“Nếu không đưa thì chúng ta liền đi cướp!”
…
Tiên thần đi thành đàn như thủy triều bay về phương Tây, xẹt qua không trung hồng hoang, nhất thời phương Tây liền trở thành nơi tiên thần hội tụ.
Trên một mảnh linh sơn cao ngất có Phật quang phổ chiếu, Phạn âm ngâm xướng, trên đỉnh linh sơn có một tòa Phật Tự tọa lạc, bên trong là Nhiên Đăng Phật Chủ ngồi ngay ngắn trên liên đài, bên trái là Quan Thế Âm, Văn Thù và Phổ Hiền Bồ Tát đang đứng, bên phải là đám người Di Lặc Đại Thế Chí và Dược Sư đang ngồi.
Quan Thế Âm mỉm cười nói: “Phật Tổ có đại trí tuệ, đại quyết đoán, vẻn vẻn chỉ là truyền ra một đạo truyền ngôn đã khiến đông đảo tiên thần phương Đông tụ tập đến. Với thủ đoạn như vậy, có thể nói là khiến chúng thần thánh thán phục.”
Văn Thù Bồ Tát mỉm cười nói: “Phật Giáo có Phật Tổ dẫn dắt đi đến phồn vinh hưng thịnh.”
Phổ Hiền Bồ Tát nhìn đám người Di Lặc, mỉm cười nói: “Phật Mẫu chỉ định sao lại sai được? Các Phật Đà và Bồ Tát cũng nên an tâm.”
Trên chủ vị, Nhiên Đăng mỉm cười. thanh âm thật lớn vang lên bên trong Phật Tháp: “Phật Mẫu có lời, việc Phật Giáo hưng thịnh một lượng kiếp không phải là công lao của một mình ta.”
Ở một bên khác, đám người Di lặc không nói một lời, sự cường thịnh của Phật Giáo bây giờ đúng là công lao của một mình Nhiên Đăng, không có gì phải tranh luận!
Ầm!Đột nhiên vùng thiên địa phụ cận linh sơn rung chuyển, khí cơ hỗn loạn.
Nhiên Đăng và tất cả Phật với Bồ Tát đều quay đầu nhìn ra ngoài, ở phụ cận linh sơn đang không ngừng bốc lên từng luồng ma khí nồng nặc, hàng trăm hàng ngàn tu sĩ nhập ma cười ha hả phóng lên trời cao triển khai đại chiến với tiên thần đang hội tụ. Trong lúc nhất thời, Tiên thuật, Phật pháp và pháp bảo bay khắp nơi, tu sĩ gầm thét, ma tiên quái khiếu, sơn hà vỡ vụn, đại địa đứt gãy.