Loại thứ nhất là Tử Kim Tiền, loại tiền này được ngưng kết từ Hỗn Độn lực, có thể hấp thu nó để tu luyện, hiệu quả còn cao hơn cả linh khí thiên địa.
Loại tiền tệ thứ hai là Tín Ngưỡng Kim Tiền, được luyện hóa từ hương khói trong Tín Ngưỡng lực, là thứ rất có ích cho thần linh nhưng đồng thời lại không khiến các vị nhiễm độc từ hương khói.
Loại tiền tệ thứ ba chính là Huyền Hoàng Kim Tiền, dùng linh khí thiên địa trộn lẫn một lượng nhỏ công đức rồi luyện chế, có thể ngưng tâm tĩnh thần, tránh tình trạng tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện.
Loại tiền tệ thứ tư chính là Công Đức Kim Tiền, loại này luyện chế từ công đức, tương đương với Công Đức Thần Khí, có thể che chở nguyên thần, bảo vệ thân thể.
Tất cả các vị thần của Thiên Đình đều có thể cầm thần ấn của mình đi tới cửa sổ để lấy tiền.
Vị nào có công đức có thể sang bên “chế tiền”, dùng công đức luyện chế thành Huyền Hoàng Kim Tiền hoặc là Công Đức Kim Tiền, thiên tài địa bảo cũng có thể luyện chế thành Tử Kim Tiền.
Chi phí chế tiền chỉ bằng một phần trăm giá trị tài sản muốn chuyển đổi mà thôi.”
Cô Lương cười hì hì nhìn mọi người: "Hoan nghênh mọi người đến chế tiền!”
“Một phần trăm đấy, cũng không ít đâu!”
"Ha ha! Tại sao ta phải bỏ tiền ra để định chế loại tiền xu đó chứ?"
"Đúng vậy! Một phần trăm công đức thì đắt quá rồi đấy.”
“Đúng là xấu xa!”
Các vị thần túm tụm lại nghị luận sôi nổi.
Cô Lương bỏ ngoài tai những lời bàn tán, nàng lấy ra một cái chuông vàng rực lắc nhẹ vài cái, giọng nói của nàng vang vọng khắp đại điện: “Hiện tại xin được bắt đầu kinh doanh.”
Trên mỗi cửa sổ đều hiện lên ba chữ lớn: Đang Làm Việc.
Cô Lương xoay người đi vào trong gác xép bên cạnh. Bốn người Dương Tiễn, Dương Giao, Ngao Bính và Na Tra vội vàng đứng lên, đồng thanh nói: "Bái kiến sư thúc!”
Cô Lương khoát tay áo, cười hì hì nói với bọn hắn: "Ôi dào! Không cần đa lễ, ngồi xuống, ngồi xuống cả đi.”
Cô Lương tìm một chỗ ngồi xuống trước bàn, lúc này đám người Dương Giao, Dương Tiễn mới dám ngồi.
Cô Lương vung tay, trên mặt bàn có thêm một đĩa tiên trân linh quả đang tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Cô Lương bốc lấy một vốc hạt dẻ màu bạc, nàng thảy một quả vào miệng, vừa ăn vừa vui vẻ bật cười, ăn xong mới ngẩng đầu nhìn về phía đám người Dương Giao với Dương Tiễn, nàng hỏi: "Sao các ngươi không ăn? Ăn đi! Đây là thứ ta trộm được từ trong Điểu Sào của sư huynh, quý lắm đó.”
Ngao Bính nói nhỏ với nàng: "Sư thúc, trộm đồ thế này không tốt lắm đâu!”
Cô Lương nghiêm túc gật đầu: "Ngươi nói rất có lý!” rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ buồn rầu: "Vậy ta có nên giết người diệt khẩu không nhỉ?”
Ngao Bính sợ đến nỗi khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Dương Giao vội vàng nói: "Ăn, mọi người cùng ăn nào. Ăn nhiều vào, chớ phí phạm ý tốt của sư thúc.”
Mấy người vội vàng nhoài người ra tóm lấy mấy thứ trên bàn, chỉ sợ chậm một bước thì sẽ bị tiểu sư thúc giết chết diệt khẩu, Ma Cô Đảo của tiểu sư thúc Cô Lương rất đáng sợ.
Cô Lương hài lòng nói: "Như vậy mới đúng!”
Dương Tiễn truyền âm nói: "Đại ca, tiểu sư thúc của ngươi chẳng phải loại tốt lành gì! Lại còn ăn cắp.”
Dương Giao truyền âm lại: "Sư thúc nói đùa trêu các ngươi thôi! Không được sư tôn cho phép thì ai có đủ khả năng trộm đồ từ Điểu Sào chứ?”
Trong mắt Dương Tiễn lóe lên một tia kinh ngạc. Chỉ là nói đùa thôi sao?
…
Ở đại điện bên dưới, Sơn Thần, Hà Thần và Thổ Địa đang đứng trong góc.
Sơn Thần nói nhỏ: "Bây giờ phải làm sao?”
Thổ Địa đáp lại: "Bảo chúng ta trả phí chế tiền là chuyện không thể, chúng ta thu thập chỗ thiên tài địa bảo này dễ dàng lắm chắc? Đi thôi, ta cứ đi nhận bổng lộc gì đó trước đã.”
Sơn Thần cùng Hà Thần đều gật đầu đồng ý, bọn hắn chỉ là mấy vị thần nghèo ở dưới hạ giới, chẳng có nhiều vật giá trị.
Sơn Thần, Hà Thần và Thổ Địa tiến lại một ô cửa sổ, cả ba ngoan ngoãn xếp hàng.
Thần nữ ngồi sau cửa sổ cười nói: "Nếu muốn gửi tiết kiệm thì mời đưa tiền của ngươi cho ta, nếu rút tiền thì hãy xuất trình chứng từ.”
Sơn Thần ngạc nhiên: "Còn được tiết kiệm nữa sao?”
Thần nữ gật đầu, giải thích cho hắn: "Giả sử ngươi cảm thấy mình sẽ gặp phải nguy hiểm, hoặc là sắp phải đấu pháp với một tu sĩ cường đại, ngươi có thể mang tất cả tiền của bản thân đến gửi tại ngân hàng chúng ta. Nếu thắng đấu pháp, sau đó ngươi có thể đến đây lấy lại tài sản, còn lỡ thất bại thì cũng không đến mức tiền tích góp cả đời rơi vào tay kẻ địch.
Chúng ta sẽ trả lại cho thân bằng hảo hữu của ngươi, ngươi thấy có lý không?”
Sơn Thần vô thức gật đầu: "Rất có lý!”
Thần nữ mỉm cười nói: "Xin hỏi tôn thần muốn gửi tiết kiệm hay là rút tiền?”
"Rút tiền, ta là Sơn Thần của Đại Biệt Sơn, đến đây để lĩnh bổng lộc."
Thần nữ ngồi sau quầy mỉm cười nói: "Xin hãy xuất trình thần ấn của ngươi!”
Sơn Thần của Đại Biệt Sơn duỗi tay, một tòa thần ấn có màu hơi tối trông như ngọn núi nhỏ hiện lên trên lòng bàn tay hắn.
Sơn Thần đặt thần ấn lên quầy rồi đưa mắt nhìn thần nữ.
Thần nữ cầm lấy thần ấn, mắt nàng phóng ra hai đạo thần quang bao phủ thần ấn, nàng nói với hắn: "Sơn Thần Ấn ngũ phẩm, đã lập được ba công lao, bổng lộc cơ sở là một ngàn Tín Ngưỡng Kim Tiền. Ba lần lập công mỗi lần cộng thêm một ngàn Tín Ngưỡng Kim Tiền, tổng cộng là bốn ngàn Tín Ngưỡng Kim Tiền.”
Nàng đặt thần ấn trên một trận pháp ở trước mặt mình, một loạt âm thanh va chạm leng keng vang lên, lát sau thì chấm dứt.
Thần nữ trả lại thần ấn cho Sơn Thần, mỉm cười nói: "Đã phát bổng lộc, mời ngài thu nhận!”