Sơn Thần nhận lại thần ấn, thần niệm lập tức cảm ứng được trong không gian của thần ấn có thêm bốn ngàn đồng tiền màu trắng sữa đang lơ lửng. Tâm niệm vừa động, một đồng Tín Ngưỡng Kim Tiền xuất hiện chính giữa ngón tay, hắn chỉ vừa chạm vào Tín Ngưỡng Kim Tiền đã cảm nhận được sự khác biệt. Hắn giật bắn mình, kinh ngạc hét to: "Tiền này…"
Hà Thần và Thổ Địa lập tức xúm tới.
Hà Thần kinh ngạc nói: "Tín Ngưỡng Kim Tiền này lại không gây ra bất cứ ý niệm hỗn loạn nào trong đầu, sao lại như thế?”
Thổ Địa cũng hét lên trong sự ngạc nhiên: "Đúng đấy, sao lại thế được?"
Thần nữ đứng sau quầy cười giải thích: "Ngân hàng chúng ta có phương pháp tinh lọc sạch sẽ, ai tiếp theo?”
"Là ta!"
“Để ta!”
Hà Thần và Thổ Địa đồng thời lao về phía quầy giao dịch.
Chúng thần từ các phương hướng khác kêu lên kinh ngạc, bọn hắn cầm Tín Ngưỡng Kim Tiền trong tay, yêu thích vô cùng, Tín Ngưỡng lực tinh khiết như thế này là bảo vật khó có được đối với thần linh.
"Thái Âm Tinh Quân có bổng lộc mười vạn Tín Ngưỡng Kim Tiền, xin hãy nhận lấy." Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đại sảnh đang hỗn loạn lập tức trở nên yên lặng như tờ, tất cả thần linh đều nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Hằng Nga nhận lấy thần ấn rồi xoay người rời đi, khí chất trác tuyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Toàn bộ chúng thần đều nhìn Hằng Nga với ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị, nàng ấy xinh đẹp lại còn giàu có, sao không khiến người khác hâm mộ cho được! Nếu có thể kết thành đạo lữ với nàng ấy thì cần gì phải phấn đấu nữa!
Đến khi thân ảnh Hằng Nga khuất khỏi tầm mắt của chúng thần, đại điện mới khôi phục nguyên trạng, trở lại ồn ào như cũ. Người lấy được Tín Ngưỡng Kim Tiền thì hưng phấn, thần linh không lấy được Tín Ngưỡng Kim Tiền thì xếp hàng trong lo lắng, đợi chờ.
Sơn Thần, Thổ Địa và Hà Thần của Đại Biệt Sơn bước ra khỏi đại môn của thần điện.
Sơn Thần đột nhiên dừng lại.
Thổ Địa hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Sơn Thần lóe lên một chút, hắn bật cười ha hả: "Hai vị huynh đệ, thật ra ta có một vị bằng hữu lâu năm ở trên Thiên Đình, giờ ta định qua thăm hắn một chút.”
Thổ Địa cười ha ha: "Trùng hợp thật, ta cũng có một người bằng hữu ở Thiên Đình, đã lâu không gặp nên rất nhớ hắn.”
Hà Thần cũng gật đầu cảm khái nói: "Ai mà không có bằng hữu chứ!”
Sơn Thần cười nói: "Vậy chúng ta cáo biệt tại đây thôi!”
Ba vị thần linh mỉm cười gật đầu với nhau, sau đó hóa thành ba đạo thần quang lao về ba phương hướng khác nhau.
Một lát sau, Sơn Thần ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên tầng thứ hai, lúc đi ngang qua góc tường lại bất cẩn đụng trúng một vị thần.
“Thứ lỗi!”
“Là ta không cẩn thận!”
Hai người đồng thời cúi đầu nhận lỗi.
Sơn Thần hơi sửng sốt, không đúng! Sao giọng nói này quen thuộc như vậy? Hắn lập tức ngẩng đầu lên.
Người đối diện cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hóa ra lại là Thổ Địa, hai người sững sờ nhìn nhau.
Sơn Thần chất vấn: "Nhị đệ, không phải ngươi nói đi thăm bằng hữu sao? Vì sao lại ở đây?”
Thổ Địa chế giễu: "Thật không giấu gì đại ca, thật ra lúc nãy ta nói dối thôi, ta còn thừa một ít Tín Ngưỡng lực ấy mà.”
Sơn Thần tức giận nói: "Lão nhị ngươi giỏi lắm, chúng ta đã giao ước với nhau tín ngưỡng nhận được từ Đại Biệt Sơn đều sẽ chia đều. Thế mà ngươi lại lén giấu làm của riêng, ngươi làm ta rất thất vọng.”
“Đại huynh, ngươi nghe ta giải thích đi!”
“Không nghe, ta không nghe!”
Thần sắc Thổ Địa khẽ động, ngẩng đầu hỏi: "Đại ca, không phải ngươi cũng đi thăm bằng hữu sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”
Nét mặt Sơn Thần cứng đờ, đúng vậy! Hắn giải thích kiểu gì bây giờ?
Thổ Địa cười khẩy: "Chẳng lẽ đại ca cũng..."
Sơn Thần nắm lấy cánh tay Thổ Địa, cười ha hả làm hòa: "Nhị đệ, đại ca ta tha thứ cho ngươi. Đi thôi, chúng ta lên ngắm tầng hai của ngân hàng một chút.”
Thổ Địa gật đầu cười ha hả: "Hiếm khi có dịp đến đây một chuyến, đúng là nên đi tham quan cho biết đó đây.”
Hai người cười vui vẻ đi về phía trước, nhưng mới đi được vài bước, cả hai đều giật mình đứng sững lại, bởi vì bọn hắn nhìn thấy Hà Thần đang xếp hàng ở phía trước.
Hà Thần quay đầu lại, cũng thấy Sơn Thần và Thổ Địa đang đứng sau lưng, ba vị thần linh nhìn nhau, không nói gì cả.
Sơn Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chậc! Không xứng với đạo làm thần mà!
…
Tại Tử Ngưng Điện của Thiên Đình, Bạch Cẩm và Hạo Thiên Thượng Đế đang ngồi uống rượu trong hoa viên. Hạo Thiên Kính lơ lửng bên cạnh, đang chiếu lại cảnh tượng diễn ra trong ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian.
Hạo Thiên cười nói: "Đây là ngân hàng mà ngươi nói đó sao? Hiện tại xem ra cũng rất thành công!”
Bạch Cẩm nói: "Sư thúc, bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi, nói đến thành công vẫn còn xa lắm!”
Mục tiêu của ta là mở thêm nhiều ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian trên khắp hồng hoang, ở cả thiên giới và nhân gian, để phàm nhân và tiên thần đều được sử dụng ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian của ta, từ đó thiết lập trật tự tài chính.”
"Chí hướng của ngươi rất lớn, nhưng tại sao chỉ mở một ngân hàng?"
"Sư thúc, có thứ tốt đương nhiên phải để Thiên Đình chúng ta dùng trước, sau đó mới quảng bá ra bên ngoài, đúng chứ! Ta là Đại Đế của Thiên Đình, đương nhiên là coi Thiên Đình như nhà của mình, đặt ngân hàng đầu tiên tại Thiên Đình cũng là điều nên làm mà."
Hạo Thiên Thượng Đế bật cười: "Nói đúng lắm. Bạch Cẩm, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.
Thiên Đình chính là nhà của ngươi, có chuyện gì cứ để sư thúc gánh vác cho ngươi.”
Bạch Cẩm cười tươi như hoa: "Đa tạ sư thúc!”
Hạo Thiên lại nghĩ đến cái gì đó: "Nghe nói sau này ngươi sẽ khởi động nghiệp vụ cho vay, chỉ cần trả một khoản lãi nhỏ là có thể cho vay trước một lượng tiền lớn.”
Bạch Cẩm kinh ngạc: "Sư thúc, sao người lại biết? Mảng nghiệp vụ này vẫn chưa bắt đầu mà!”
"Ha ha! Thần Tài Cô Lương mà ngươi chọn được thú vị lắm, chỉ cần cho nàng chút đồ ăn ngon thì nàng sẽ nói hết mọi chuyện."
Bạch Cẩm cạn lời, bất đắc dĩ nói: "Vẫn không đáng tin như trước, bây giờ ta lại cảm thấy hối hận vì chọn nàng làm Thần Tài rồi, có khi lựa chọn này chính là một sai lầm.”