Trong mắt Hạo Thiên Thượng Đế hiện lên một tia chờ mong, nhưng mặt ngoài vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh: "Bạch Cẩm, ngươi cảm thấy sư thúc có thể vay được bao nhiêu?”
Bạch Cẩm kinh ngạc nhìn về phía Hạo Thiên Thượng Đế, nói: "Sư thúc, ngài sở hữu cả tam giới, sao còn cần vay tiền chứ?”
Hạo Thiên ho khan một tiếng: "Thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà!”
Bạch Cẩm nhìn Hạo Thiên Thượng Đế với ánh mắt khó nói, chẳng lẽ là nóc nhà quá cao?
…
Bên kia, Sơn Thần, Hà Thần và Thổ Địa của Đại Biệt Sơn vừa hạ giới.
Linh Giới chính là nơi ở của thần linh thuộc Địa Tiên Giới, nằm giữa U Minh Địa Phủ và nhân gian.
Trong một tòa cung điện lấp lánh thần quang của Linh Giới, ba vị thần linh bày tiệc mời một vị bằng hữu là Thành Hoàng ở vùng phụ cận đến dự tiệc. Sau buổi tiệc, bốn người ngồi vây quanh một cái bàn.
Thành Hoàng nhíu mày nhìn bọn hắn: “Hôm nay các ngươi làm cái quỷ gì vậy? Đột nhiên hào phóng đến mức mời ta đến dự tiệc, còn muốn đánh mạt chược gì đó nữa? Nói đi! Có gì cần nhờ vả?”
Sơn Thần cười ha ha nói: "Không, nhờ vả gì chứ, chỉ là lâu quá không gặp nên nhớ ngươi, muốn mời thần hữu đến tụ tập thôi mà.”
Thổ Địa cũng cười ha hả nói: "Thuận tiện chơi mạt chược, gắn kết tình cảm!”
Hà Thần liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Phải, phải!”
Thành Hoàng nhìn ba vị thần linh sốt ruột chưa từng có, trong lòng âm thầm cảnh giác. Ngày hôm nay ba vị này rất lạ, có cái gì đó không thích hợp.
Sơn Thần chìa tay cười nói: "Thành Hoàng, có thể bắt đầu chơi mạt chược rồi.”
Vô số duy đoán lướt qua trong đầu Thành Hoàng, thôi thì hắn cứ lấy bất biến mà ứng vạn biến vậy, nghĩ thế hắn liền gật đầu cười nói: "Cũng được! Vậy thì chơi mấy ván.”
Hắn đưa tay ra phía trước rồi phất nhẹ một cái, một đống hạt châu màu trắng tròn trịa xuất hiện, tản ra hương thơm nhẹ nhàng. Hắn mỉm cười nhìn ba vị thần linh trước mặt, chưa từng thấy nhiều Tín Ngưỡng lực như vậy đúng không?
Thành Hoàng cười ha ha: "Có tí xíu Tín Ngưỡng Châu thế này thôi nên ta cũng chỉ dám chơi nhỏ, ba vị thần hữu có năng lực thì thắng hết đi!”
Sơn Thần kinh ngạc kêu lên: "Sao thần hữu vẫn còn dùng Tín Ngưỡng Châu thế?”
Thổ Địa che hết miệng mũi, nhíu mày nói: "Mùi này làm ta đau hết cả đầu!”
Hà Thần cũng nói: "Tín Ngưỡng Châu này, hiện giờ còn dùng nó đúng là hiếm thấy.”
Thành Hoàng hoang mang chẳng hiểu gì cả, phản ứng của đám người này là sao? Hắn nhíu mày không vui: "Ba vị thần hữu có ý gì vậy? Cố tình trêu đùa ta sao?”
Hà Thần vội vàng giải thích: "Thần hữu có điều không biết, hiện tại thần linh trên Thiên Đình của chúng ta không dùng Tín Ngưỡng Châu nữa, mà đang đổi sang dùng Tín Ngưỡng Kim Tiền.”
Sơn Thần vẫy tay, một nắm Tín Ngưỡng Kim Tiền lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hắn chậm rãi buông tay, Tín Ngưỡng Kim Tiền rơi đầy lên mặt bàn phát ra những tiếng vang leng keng.
Sơn Thần cảm khái: "Thứ đồ lạc hậu như Tín Ngưỡng Châu này chúng ta không dùng lâu rồi, hấp thụ Tín Ngưỡng Châu còn làm ta ô uế thần thức.”
Trong đầu Thành Hoàng xẹt qua một tia khinh bỉ, Tín Ngưỡng Châu lạc hậu? Lúc trước là ai tìm đến tận nơi cầu xin ta cho vay Tín Ngưỡng Châu?!
Thổ Địa cũng phẩy tay một cái, một đồng Tín Ngưỡng Kim Tiền xuất hiện trong tay hắn: “Nói chung ta vẫn thấy Tín Ngưỡng Kim Tiền rất tốt, tự nhiên lại không có kích thích.”
Hà Thần cũng lấy một đồng Tín Ngưỡng Kim Tiền ra, sau đó còn làm ra vẻ tò mò: "Địa Phủ các ngươi còn đang dùng thứ lạc hậu như Tín Ngưỡng Châu sao?”
Sơn Thần tiếp lời: "Thành Hoàng này, Địa Phủ các ngươi phải đuổi kịp thời đại đi thôi!”
Thành Hoàng hừ lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy một viên Tín Ngưỡng Kim Tiền, hắn thử cảm ứng Tín Ngưỡng lực tinh khiết bên trong thứ này, lại nhìn Tín Ngưỡng Châu trước mặt mình, sắc mặt hết trắng lại đen, sau đó đột nhiên biến mất, thậm chí còn không bận tâm đến đống Tín Ngưỡng Châu của mình.
Sơn Thần, Thổ Địa với Hà Thần liếc nhau, cả đám cười ha ha. Thoải mái, thật là thoải mái.
Thổ Địa vô cùng hứng thú hỏi: "Tiếp theo phải mời ai?”
Hà Thần vội vàng nói: "Ta quen đám đầu trâu mặt ngựa của Địa Phủ.”
Sơn Thần hưng phấn kêu lên: "Mau mời bọn hắn đến đây, chúng ta sửa lại kịch bản chút, vừa rồi cảm thấy hơi giả.”
Một thời gian sau đó, ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian phổ biến rộng rãi khắp tam giới, được các vị thần biết đến.
…
Trong điện phủ của Tần Nghiễm Vương ở dưới Địa Phủ, Tần Nghiễm Vương đang ngồi trên vương vị xử lý tấu chương bày đầy trên án kỷ. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động ầm ĩ, vang mãi không dứt.
Tần Nghiễm Vương khẽ nhíu mày, hắn ném tấu chương lên án kỷ, cất giọng uy nghiêm: "Mẫu Dạ Xoa, bên ngoài ầm ĩ như vậy là có chuyện gì?”
Mẫu Dạ Xoa từ bên ngoài đại điện đi vào, cung kính nói: "Khởi bẩm Đế Quân, nghe nói là bởi vì Thiên Đình thực hiện chế độ hương hỏa tiền tệ, cụ thể ta cũng không rõ lắm.”
Tần Nghiễm Vương trầm ổn nói: "Lệnh Thương phán quan đến gặp ta!"
“Vâng! Mẫu Dạ Xoa cung kính đáp một tiếng, lui ra khỏi Tần Nghiễm Vương Điện, hóa thành một luồng khói đen biến mất tăm.
Một lát sau, một nam tử trắng trẻo đi vào đại điện, cung kính chắp tay nói: "Bái kiến Đế Quân!”
Tần Nghiễm Vương uy nghiêm hỏi: "Vì sao bên ngoài ồn ào không ngớt?”
Thương phán quan đứng dậy, cung kính nói: "Khởi bẩm Đế Quân, Thần Tài của Thiên Đình đã trở về vị trí, mới thành lập một bộ phận gọi là ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian. Ngân hàng đã chặn hết Tín Ngưỡng lực của chư thần Thiên Đình, luyện chế thành Tín Ngưỡng Kim Tiền rồi biến nó thành bổng lộc phát cho tất cả thần linh trên Thiên Đình.
Sau khi thần linh trên Thiên Đình hạ giới đã đến trước mặt các Âm Thần ở Địa Phủ chúng ta khoe khoang, dẫn đến việc các Âm Thần dưới Địa Phủ bất mãn.”
Tần Nghiễm Vương hừ một tiếng, âm thanh ấy hùng hồn giống như sấm sét vang vọng trong cung điện, khiến người khác kinh sợ.
Thương phán quan lập tức cung kính khom lưng, trong đại điện tràn ngập áp lực.