Tần Nghiễm Vương lạnh lùng nói: "Các ngươi là Âm Thần trông coi hai cõi âm dương, đáng lý không nên so đo thiệt hơn, nay lại vì một chút Tín Ngưỡng lực mà ầm ĩ không ngớt, còn đâu là uy nghiêm của Âm Thần? Tất cả nên bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Thương phán quan vội vàng quỳ một gối xuống đại điện: “Chúng thần có tội!”
Tần Nghiễm Vương uy nghiêm nói: "Chỉ vì một chút lợi ích nhỏ đã khiến các ngươi mất đi sáng suốt, vậy thì làm sao các ngươi có thể gánh vác trọng trách dưới Địa Phủ ta?”
Thương phán quan do dự một chút, cung kính nói: "Khởi bẩm Đế Quân, nghe nói ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian này là do Câu Trần Đại Đế thành lập, mục đích là để cân bằng tín ngưỡng của chư thần, giúp những thần linh ở Thiên Đình lâu ngày không thể hạ giới có thể mưu cầu phúc lợi.
Trong Địa Phủ ta cũng có rất nhiều thần linh đã sống lâu tại Địa Phủ, không thể đi đến nhân gian, bọn hắn nghe được tin tức này tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác không cam lòng. Vì sao thần linh trên Thiên Đình lại được lợi như thế mà Địa Phủ ta lại không có? Dù sao Câu Trần Đại Đế cũng là Đốc Tra Đại Đế của Địa Phủ ta.
Hơn nữa, ở nhân gian cũng có người thờ phụng Âm Thần, cũng đang cật lực yêu cầu Địa Phủ ta thành lập ngân hàng phát hành tiền tệ. Nếu đem so sánh với Tín Ngưỡng Kim Tiền thì Tín Ngưỡng Châu thật sự quá kém.”
"Hóa ra là Bạch Cẩm." Tần Nghiễm Vương nhíu mày thì thầm, sau đó hỏi: "Ngươi có Tín Ngưỡng Kim Tiền ở đó không!”
Thương phán quan giơ lên một đồng Tín Ngưỡng Kim Tiền, cung kính nói: "Đế Quân, đây chính là Tín Ngưỡng Kim Tiền được Thiên Đình ban hành.”
Tín Ngưỡng Kim Tiền bay vào lòng bàn tay của Tần Nghiễm Vương, sau khi cầm được vật thật, Tần Nghiễm Vương cất giọng kinh ngạc: "Vậy mà lại không có bất cứ ý niệm hỗn loạn nào.”
"Đây chính là nguyên nhân Âm Thần khao khát có được nó."
"Ngươi đi xuống trước, ngô sẽ quyết sau."
“Vâng!” Thương phán quan đứng dậy, cung kính lui về phía sau rồi rời khỏi Tần Nghiễm Vương Điện.
Thân ảnh Tần Nghiễm Vương lóe lên rồi biến mất.
Ở không gian hư vô nào đó bỗng ngưng tụ thân ảnh của một vị Đại Đế.
Giọng nói cực lớn của Tần Nghiễm Vương vang lên: "Thiên Đình mới triển khai ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian, các ngươi có biết không?”
Luân Chuyển Vương nói: "Đương nhiên là biết, Tín Ngưỡng Kim Tiền kia cực kỳ tinh thuần.”
Diêm La Vương nói: "Tín Ngưỡng Kim Tiền tinh thuần như thế cũng có ích cho cả chúng ta.”
Tiếp đó là giọng nói đầy uy quyền của Sở Giang Vương: "Bạch Cẩm là Đốc Tra Đại Đế của Địa Phủ, nên đặt ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian trong Địa Phủ.”
Diêm La Vương nói: "Bạch Cẩm không phải người chúng ta có thể ra lệnh.”
Luân Chuyển Vương: "Người có thể sai bảo Bạch Cẩm chỉ có nương nương! Nhưng ai sẽ đi gặp nương nương dây?”
Chín vị Đại Đế đồng thời nhìn về phía Tần Nghiễm Vương.
Tần Nghiễm Vương vô thức lùi về phía sau một khoảng cách: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
“Ngươi là đại ca, đương nhiên là ngươi đi!”
“Đại ca, ngươi là người hiểu rõ ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian nhất, đương nhiên là ngươi đi rồi!”
“Tín Ngưỡng Kim Tiền còn đang nằm trên người ngươi đấy, tất nhiên là ngươi đi!”
…
Tần Nghiễm Vương tức giận quát: "Các ngươi đều hiểu rõ ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian còn gì?”
Chín vị Đại Đế đồng loạt lắc đầu, đồng thanh nói: "Ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian là cái gì? Chúng ta không biết!”
Tần Nghiễm Vương tức đến mức bật cười: "Da mặt các ngươi dày thật đấy!”
Chín vị Đại Đế đồng thời cười nói: "Đều do bản thể truyền xuống.”
Chín vị Đại Đế ở âm gian đồng thời xuất thủ, một tiếng “ầm” vang lên, hư không bị nghiền nát, Tần Nghiễm Vương lập tức rơi vào trong mảnh vỡ hư không.
Tại cung điện của Thanh Hoa Đại Đế trên Thiên Đình, Thanh Hoa Đại Đế liên tục hắt hơi mấy cái, hắn sờ sờ mũi, nhíu mày trầm tư, có một loại cảm giác không tốt, không biết là ai đang nói xấu hắn? Tra xét một hồi không ra kết quả, sắc mặt hắn lạnh lẽo. Nhất định là Bạch Cẩm đang âm thầm tính kế ta, Bạch Cẩm đáng ghét, làm hỏng cơ hội của ta, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu!
…
Dưới mười tám tầng địa ngục có một thế giới độc lập khổng lồ, đây là U Minh Giới, chính là nơi Vu tộc cư trú.
Không gian trước cửa vào của U Minh Giới đột nhiên vỡ vụn, hai vị Đại Vu đang canh giữ lập tức hướng về phía vùng không gian bất thường đó hét lớn: "Ai dám tự tiện xông vào U Minh Giới?” Khí tức hùng hậu bừng bừng phát ra xông thẳng đến chỗ không gian bị nghiền nát.
Thân ảnh của Tần Nghiễm Vương ngã xuống từ chỗ không gian bị nghiền nát, hắn đáp xuống đất, bước chân lảo đảo.
Hai vị Đại Vu lập tức thu liễm khí tức, trở lại dáng vẻ uể oải trước đó.
Vị Đại Vu bên trái cười nói: "Thì ra là Tần Nghiễm Vương! Ngươi tới tìm nương nương à?”
Tần Nghiễm Vương thầm chửi chín vị Đại Đế trong đầu, nhưng vẫn không quên cung kính hành lễ với hai vị trước mặt: "Xin Đại Vu hãy truyền lời cho, Tần Nghiễm Vương có việc quan trọng cầu kiến nương nương!”
Đại Vu bên phải khoát tay không thèm để ý nói: "Không cần thông truyền, ngươi tự vào đi!”
“Đa tạ!” Tần Nghiễm Vương sải bước xuyên qua bậc cửa tiến vào U Minh Giới.
Vừa vào đã gặp ngay Xi Vưu.
Tần Nghiễm Vương vội vàng chắp tay thi lễ: “Bái kiến Binh Chủ!”
Xi Vưu cười lớn: "Tần Nghiễm Vương khách khí rồi, Binh Chủ đã là chuyện quá khứ, nương nương bảo ta ra đón ngươi.”
“Làm phiền Binh Chủ!”
Xi Vưu thoải mái nói: "Đừng gọi Binh Chủ nữa, cũng không phải người ngoài, gọi ta là lão Xi là được.”