Bạch Cẩm lập tức thở phào, hóa ra là vì việc này, Tần Nghiễm Vương ngươi thật lợi hại! Vậy mà lại học được cái thói đâm thọc.
Hắn vội vàng ủy khuất kêu lên: "Nương nương, đệ tử thật là oan uổng!
Đệ tử lập ngân hàng ở Thiên Đình hoàn toàn là vì lo nghĩ cho Địa Phủ, lo nghĩ cho nương nương!"
"Lo nghĩ cho Địa Phủ? Bạch Cẩm, ta cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi mau nói ra! Nếu như vô lý, hừ hừ..." Bình Tâm nương nương nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt xấu xa.
Bạch Cẩm chột dạ nói: "Nương nương, nếu cảm thấy vô lý, ngài định phạt ta như thế nào?"
Bình Tâm nương nương hơi sững sờ, xử phạt hắn như thế nào? Đúng là bản thân chưa nghĩ đến việc này, nàng lập tức híp mắt nói: "Trong Địa Phủ còn có một tầng địa ngục thứ mười chín, nó được chuẩn bị riêng cho ngươi."
Trong lòng Bạch Cẩm run lên, tầng địa ngục thứ mười chín! Nghe qua đã thấy vô cùng đáng sợ, hắn vội vàng nói: "Nương nương, đệ tử là Đại Đế của Địa Phủ, ở trong lòng đệ tử, Địa Phủ mới là nhà, mới là nơi đệ tử có cảm giác thuộc về mãnh liệt nhất.
Còn về Thiên Đình, đó chỉ là một chỗ ở bất đắc dĩ mà thôi, đệ tử làm Câu Trần Đại Đế ở Thiên Đình hoàn toàn là vì chúng đệ tử Tiệt Giáo, đệ tử vẫn luôn tuyệt đối trung thành với nương nương!"
"Thật ra lúc có ý định thành lập ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian, Địa Phủ mới là sự lựa chọn đầu tiên của đệ tử nhưng đệ tử đã thay đổi suy nghĩ, việc thúc đẩy cải cách tiền tệ vô cùng trọng đại, hơi lơ là một tí sẽ gây ra hỗn loạn trong Địa Phủ, thậm chí còn quấy nhiễu đến sự vận hành của Địa Phủ, tăng thêm phiền phức cho nương nương ngài, vậy thì làm sao đệ tử có thể an lòng chứ?
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc được mất, đệ tử mới quyết định thành lập ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian đầu tiên ở Thiên Đình để làm thí điểm, cho dù xảy ra điều gì bất trắc cũng là do Thiên Đình gánh vác, sau đó đệ tử sẽ tiếp tục cải tiến, đến khi Ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian ở Thiên Đình vận hành ổn định mới thành lập ở Địa Phủ.
Nương nương, đây chính là lòng trung thành của đệ tử!" Bạch Cẩm vô cùng chân thành nhìn Bình Tâm nương nương.
Bình Tâm nương nương mỉm cười: "Hóa ra Thiên Đình chỉ là thí điểm, vậy thì ta trách lầm ngươi rồi."
Bạch Cẩm lập tức nói: "Nương nương không sai, lỗi là do đệ tử không thương lượng trước với nương nương mà lại tự ý quyết định."
Bình Tâm nương nương bật cười: "Cái chân này của ta hơi mỏi."
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, chạy lên trên, sau đó ngồi xuống bậc thang dưới vân sàng, đưa tay đấm chân cho Bình Tâm nương nương cười nói: "Nương nương, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?"
"Ừm! Đã tốt hơn nhiều. Bạch Cẩm..."
"Có đệ tử!"
"Thành lập ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian ở Địa Phủ đi! Có ta ở đây, cứ mạnh dạn mà làm, đừng sợ mắc sai lầm!"
Bạch Cẩm cảm kích nói: "Đa tạ nương nương!"
Tiếp đó Bạch Cẩm trò chuyện cùng với Bình Tâm nương nương, thuận tiện làm một bàn thức ăn ngon cho nàng, kể một ít chuyện thú vị trong quá trình truyền đạo ở các hộ gia đình, tiếng cười nói không ngừng truyền ra từ trong Bình Tâm Điện.
Một hồi lâu sau, Bạch Cẩm mới rời khỏi Bình Tâm Điện, dừng chân tại U Minh thế giới, trong lòng khẽ động, dù sao cũng đã tới rồi, nên đi gặp Địa Tạng một chút mới phải.
Tại Âm Sơn, Địa Tạng Vương Điện tỏa ra phật quang, chiếu rọi vô số oan hồn lệ quỷ.
Bạch Cẩm điều khiển tường vân bay đến gần Âm Sơn. Nhìn từ xa, tòa cung điện đang tỏa ra phật quang kia trông giống như mặt trời ở dưới âm phủ.
Địa Tạng Vương chống gậy tích trượng đi ra đại điện, khom người thi lễ, sau đó cung kính nói: "Cung nghênh Đế Quân giáng lâm Âm Sơn."
Tường vân hạ xuống Địa Tạng Vương Điện rồi tản đi, Bạch Cẩm đứng trước mặt Địa Tạng Vương, cười nói: "Địa Tạng, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi ta là lão sư đi!"
Địa Tạng Vương nở nụ cười, sau đó đứng dậy đưa tay ra: "Mời lão sư vào trong nói chuyện!"
Bạch Cẩm đi theo Địa Tạng tiến vào đại điện rồi chia nhau ngồi trên hai đài sen.
"Nghe nói Nhiên Đăng đang làm Đại Thừa Phật Giáo Chi Chủ."
Ánh mắt Địa Tạng lập tức tối sầm, áy náy nói: "Khiến lão sư thất vọng rồi, ta không giành được vị trí Phật Tổ."
Bạch Cẩm lắc đầu than thở: "Phật Mẫu làm việc này thật sự có chút không thỏa đáng! Lại để người ngoài làm Phật Tổ khiến đệ tử Phật Giáo chạnh lòng."
Địa Tạng Vương chắp tay, cung kính nói: "Trí tuệ sư tôn áp đảo thời không vô lượng, đệ tử không thể nào so sánh được, sư tôn lựa chọn Nhiên Đăng làm Phật Tổ ắt có thâm ý riêng."
Bạch Cẩm nhìn Địa Tạng Vương, nghiêm nghị nói: "Địa Tạng, ngươi cũng đừng tự lừa dối bản thân, thâm ý gì chứ, Phật Mẫu muốn dùng vị trí Phật Tổ làm tiền cược để Nhiên Đăng nhảy vào, ta thật sự cảm thấy chạnh lòng thay các ngươi!"
Địa Tạng yên lặng không nói.
Ánh mắt Bạch Cẩm lóe lên, hắn nhỏ giọng hỏi: "Địa Tạng, nói thật với lão sư, ngươi cam tâm sao?"
Địa Tạng hơi do dự: "Lão sư, vị trí Phật Tổ do Phật Mẫu chỉ định, cho dù ta không cam lòng thì có thể thế nào?"
Bạch Cẩm cười ha ha, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Cũng chưa chắc! Phật Tổ là Phật Tổ, người được vạn Phật tôn kính mới là Phật Tổ, nếu có thể khiến vạn Phật tôn kính thì ngươi chính là Phật Tổ tiếp theo.
Địa Tạng, bây giờ chính là thời khắc Tiểu Thừa Phật Giáo giao phong với Đại Thừa Phật Giáo, cũng là lúc chúng Bồ Tát và La Hán Linh Sơn đang hốt hoảng, đây là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, chỉ cần ngươi có thể nhân lúc Thích Ca Mâu Ni và Nhiên Đăng tranh đấu, lôi kéo được nhiều Bồ Tát La Hán về phía mình, khi bọn hắn lưỡng bại câu thương cũng chính là lúc mà ngươi quật khởi."
Ánh mắt Địa Tạng Vương lóe lên, Phật Tổ được vạn Phật tôn kính, lão sư nói rất có lý! Người có được tâm Phật mới là Phật Tổ.
Trong lòng rung động, Địa Tạng Vương không nhịn được mà hỏi: "Lão sư, ngài nói xem nên dùng vật gì để lôi kéo chúng La Hán Bồ Tát?"
Bạch Cẩm lập tức nở nụ cười hiền lành và thuần khiết: "Đương nhiên là dùng tiền!"