Sau khi rời khỏi Linh Sơn, Khẩn Na La không đến Vân Bà La Môn ngay mà bước xuống đám mây, để chân trần bước đi trong rừng núi, quan sát vạn vật trên thế gian này bằng ánh mắt ấm áp. Trên đường đi hắn vượt đèo đạp sông, càng ngày càng có nhiều động vật bám theo sau Khẩn Na La, sài lang hổ báo, chim tước lộc thố đều dâng sơn quả trân quý cho Khẩn Na La, dùng lá sen đựng sơn tuyền mang đến cho hắn.
Mỗi động vật đều đi theo Khẩn Na La ba ngày mới bỏ đi, sau đó lại có động vật mới gia nhập đi theo hắn.
Cuối cùng Khẩn Na La đã tới Vân Bà La Môn.
Hắn đi trên đường phố phồn hoa, gặp ai cũng mỉm cười gật đầu, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo của Tiên Phật.
Mấy tăng nhân lặng lẽ xuất hiện trên đường.
"Là hắn hả?"
"Chính là hắn, trên đầu điểm sẹo, là đệ tử của Tiểu Thừa Phật Giáo."
"Đi thôi, trở về bẩm báo cho trưởng lão!" Mấy tăng nhân lặng lẽ náu mình vào trong đám đông.
...
Chốc lát sau, một đám tăng lữ cầm vũ khí chạy tới, bách tính trên đường rối rít tránh sang hai bên, thoắt cái đường lớn đã trở nên hỗn loạn.
Chúng tăng lữ cầm vũ khí chĩa vào Khẩn Na La, bao vây hắn lại.
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực khom người thi lễ, đồng thời nở nụ cười: "Bần tăng Khẩn Na La bái kiến chư vị sư đệ!"
Một vị tăng lữ để hai chòm ria mép bước ra. Bộp! Hắn chống tinh thiết trượng trong tay xuống đất rồi quát: "Khẩn Na La, trưởng lão muốn gặp ngươi. Đi theo ta!"
Khẩn Na La đi theo chúng tăng lữ đến trước một ngôi miếu tráng lệ, trên miếu viết ba chữ to "Đại Hoa Tự".
Trong một tòa đại điện bên trong Đại Hoa Tự, một lão tăng ngồi xếp bằng trên thảm tơ vàng, mái tóc hoa râm gọn gàng chải chuốt, hai tay đặt trên đầu gối. Nhưng hắn chỉ có sáu ngón tay, mỗi tay thiếu hai ngón.
Khẩn Na La đi vào đại điện, sau đó chắp hai tay trước ngực thi lễ, vừa mỉm cười vừa ôn tồn nói: "Tiểu tăng Khẩn Na La bái kiến trưởng lão!"
Trưởng lão quát: "Khẩn Na La to gan, ngươi biết Vân Bà La Môn là nơi Đại Thừa Phật Giáo truyền giáo, ngươi là đệ tử Tiểu Thừa Phật Giáo nhưng lại tự ý vượt ranh giới là vì lẽ gì?"
Khẩn Na La nhã nhặn đáp: "Phật pháp độ chúng sinh, đương nhiên là tiểu tăng đến để độ mọi người hướng thiện."
"Nơi Đại Thừa Phật Giáo ta che chở đâu cần kẻ khác đến độ?"
"Trưởng lão thấy Tiểu Thừa Phật Giáo thế nào?"
"Ánh sáng nhỏ nhoi!"
"Trưởng lão thấy Đại Thừa Phật Giáo ra sao?"
"Mặt trời vô biên!"
Khẩn Na La cười khẽ: "Nếu trưởng lão có lòng tin với Đại Thừa Phật Giáo đến vậy thì cần gì phải sợ ta truyền giáo? Ánh sáng nhỏ nhoi sao có thể cướp đoạt ánh sáng mặt trời?"
Trưởng lão khựng lại, sau đó bật cười sang sảng, tiếng cười già nua vang lên: "Mồm mép láu lỉnh! Thôi được, nếu không cho ngươi cơ hội thì thành ra ta nhát gan sợ hãi. Phật môn từ bi, hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi thỏa mãn yêu cầu của ta thì ta cho phép ngươi truyền giáo!"
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực, khẽ mỉm cười đáp lời: "Mời trưởng lão nói!"
"Trong Vân Bà La Môn này có ba tên đại ác nhân, ngươi luôn miệng nói là đến truyền giáo, độ mọi người hướng thiện, nếu ngươi có thể dùng Tiểu Thừa Phật Pháp dẫn độ ba tên đại ác nhân này thì ta sẽ công nhận thân phận truyền giáo của ngươi."
"Không biết ba tên đại ác nhân mà trưởng lão vừa nhắc tới là kẻ nào?"
Trưởng lão nhìn tăng lữ cường tráng bên cạnh và nói: "Khâu Cát, ngươi giới thiệu cho vị đại tăng đến từ Tiểu Thừa Phật Giáo này đi."
"Vâng!" Khâu Cát khom người thi lễ, sau đó đứng thẳng lưng nhìn Khẩn Na La: "Ở Vân Bà La Môn có một người tên là A Lưu xuất thân từ một gia tộc trộm cướp, gia gia của hắn, phụ thân của hắn và cả hắn đều là đạo tặc.
A Lưu ỷ vào bản lĩnh trộm cướp mà hoành hành trắng trợn, thậm chí còn to gan đến vương cung ăn trộm. Ở Vân Bà La Môn bất kỳ ai đối nghịch với hắn đều bị cướp sạch sành sanh. Hắn hành động không có giới hạn, được gọi là Đạo Vương.
Còn một người nữa tên là A Đao thành lập Đại Đao Môn - bang phái lớn nhất Vân Bà La Môn, tính tình tàn bạo hung ác, không ai dám động vào hắn, được gọi là Bá Đạo."
Khâu Cát dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Người cuối cùng tên A Tu, là nữ tử xinh đẹp nhất Vân Bà La Môn. Nhưng nàng là một kỹ nữ, bất kỳ nam nhân nào đi tìm nàng đều bị chặt một ngón tay."
Khẩn Na La bất giác nhìn tay trưởng lão, hai tay chỉ có sáu ngón tay, mỗi bàn tay thiếu hai ngón.
Vẻ mặt trưởng lão vẫn bình tĩnh: "Trước đây ta cũng định đích thân độ hóa ba bọn hắn, tăng cường Phật pháp.
Người thứ nhất ta chọn độ hóa là A Tu, tiếc là ta đã thất bại, bị chặt bốn ngón tay."
Khâu Cát khom lưng thi lễ tỏ lòng sùng kính: "Trưởng lão xả thân độ người khiến chúng ta kính nể!"
Trưởng lão thở dài: "Ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục? Đây là trách nhiệm của ta, ngã Phật từ bi!"
Hắn ngẩng đầu nhìn Khẩn Na La rồi nói: "Khẩn Na La, nếu ngươi có thể dùng Tiểu Thừa Phật Pháp độ hóa ba bọn hắn thì ta sẽ không ngăn cản ngươi truyền giáo nữa."
Khẩn Na La lên tiếng: "Vậy thì theo ý trưởng lão!"
"Đã đánh cược thì phải có tiền đặt cược. Tiền cược của ta là nếu ngươi thắng, ta cho phép Tiểu Thừa Phật Giáo truyền giáo. Tiền cược của ngươi là gì?"
"Trưởng lão muốn cái gì?"
"Ta muốn Bồ Tát quả vị của ngươi, ngươi có chịu không?"
Khẩn Na La gật đầu trả lời không chút do dự: "Theo ý trưởng lão vậy!"
Trưởng lão cười ha hả nói: "Được! Ngươi đã sảng khoái như thế thì đánh cược bắt đầu từ bây giờ luôn."
Hắn chìa một bàn tay ra và nói: "Kỳ hạn là ba tháng, nếu ngươi không thể độ hóa ba người này trong vòng ba tháng thì ngươi thua."
"Ba tháng sau ta sẽ trở lại gặp trưởng lão." Khẩn Na La xoay người đi ra ngoài.