Bên trong đại điện, Khâu Cát cung kính hỏi: "Đại trưởng lão, nếu hắn thật sự có thể độ hóa ba tên đại ác nhân kia thì phải làm sao?"
Đại trưởng lão bình tĩnh cất lời: "Ở Vân Bà La Môn ý chí của ta cao hơn tất cả! Ta nói không thể thì hắn tuyệt đối không thể!"
Giọng nói của một tăng lữ vọng từ bên ngoài vào: "Đại trưởng lão, Quốc vương cầu kiến!"
"Vào đi!"
Một vị Quốc vương đeo vàng đeo bạc đi từ bên ngoài vào, khom lưng bước nhanh tới trước mặt Đại trưởng lão rồi quỳ xuống hôn giày đối phương tỏ lòng thành kính: "Bái kiến Đại trưởng lão!"
Đại trưởng lão cúi đầu nhìn Quốc vương, vừa giơ tay xoa đầu hắn vừa dịu dàng nói: "Ngã Phật sẽ ban phúc cho ngươi!"
Quốc vương mừng rỡ nói: "Ngã Phật từ bi!
Đại trưởng lão, ta nghe nói có ma đầu Tiểu Thừa Phật Giáo đến Vân Bà La Môn, xin Đại trưởng lão hãy cho ta biết chúng ta phải xua đuổi ma đầu này như thế nào?"
"Điều động đại quân, nghe lệnh bất cứ lúc nào!"
"Vâng!" Quốc vương lập tức đồng ý.
Thời gian đánh cược ba tháng chỉ mới qua một tháng, Khẩn Na La lần lượt độ háo A Lưu và A Đao. A Lưu gãy tay ngỏ ý mình sẽ không trộm cướp nữa, A Đao giải tán Đại Đao Môn, bái nhập vào môn hạ của Khẩn Na La, sám hối những chuyện mình đã làm.
Hai chuyện này khiến Vân Bà La Môn cực kỳ chấn động, đệ tử Tiểu Thừa Phật Giáo Khẩn Na La cũng được bách tính Vân Bà La Môn biết tới, thậm chí còn có không ít tín đồ.
...
Một dòng trường hà êm ả vắt ngang qua Vân Bà La Môn như dải lụa xanh biêng biếc thắt ngang eo Vân Bà La Môn. Xung quanh trường hà cây xanh bóng mát, muôn hoa tươi tốt, từng tòa lầu gác san sát, trên lầu gác rộn ràng tiếng nói tiếng cười, con thuyền nhỏ lênh đênh trong trường hà.
Một tòa hồng lâu đặc biệt đứng sừng sững bên bờ sông, tiểu lâu cao trăm mét không có phòng ốc gì cả, tựa như tách biệt với thế gian.
"Á!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong hồng lâu, tất cả nam nhân đi ngang qua đều ngẩng đầu nhìn về phía hồng lâu rồi cúi đầu nhìn tay mình, sau đó lắc đầu rời đi trong trạng thái không cam lòng.
Chốc lát sau một nam tử y sam xốc xếch lảo đảo chạy từ trong hồng lâu ra, vừa bịt bàn tay chảy máu vừa cấp tốc rời khỏi đó.
Cửa sổ trên tiểu lâu mở ra, một nữ tử xinh đẹp lười biếng bưng một chậu nước giội xuống. Máu đỏ rơi xuống sông bị đàn cá con nuốt chửng.
Khẩn Na La mặc trường bào màu xanh nhạt đi tới trước tiểu lâu, vừa lần tràng hạt vừa đẩy cửa phòng đi vào trong.
Trong đại sảnh bàn ghế ngay ngắn, còn có vài chậu hoa tỏa hương dịu nhẹ.
Một nữ hài mặc thanh y đi từ bên cạnh tới quan sát Khẩn Na La, sau đó nhíu mày hỏi: "Ngươi có hẹn trước không?"
Khẩn Na La kinh ngạc nói: "Sao phải hẹn trước?"
Thiếu nữ mím môi hừ mũi: "Tiểu thư nhà ta tự sắp xếp thời gian tiếp khách, làm gì có chuyện ngươi muốn gặp là gặp được ngay? Ngươi về đi! Hôm nay tiểu thư không tiếp khách."
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực thi lễ, giọng điệu áy náy: "Tại ta không hỏi thăm trước khi đến, ngày mai ta lại tới bái phỏng."
Thiếu nữa thanh y nhìn tay Khẩn Na La, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc vì mười ngón tay của đối phương vẫn còn nguyên vẹn. Nàng ngập ngừng bảo: "Ngươi đừng đến nữa."
Khẩn Na La đứng thẳng lưng, mỉm cười khe khẽ: "Đa tạ ý tốt của cô nương, ngày mai ta lại đến!"
"Hừ!" Nữ tử thanh y lạnh lùng hừ mũi, nhìn Khẩn Na La bằng ánh mắt khinh bỉ. Đồ háo sắc!
Trên lầu vang lên giọng nói êm ái: "Tiểu Lục, cho hắn lên đây."
Nữ tử thanh y xoay người nhìn lên lầu, lo lắng nói: "Tiểu thư, ngài vừa mới tiếp khách, cơ thể ngài..."
Trong lúc Tiểu Lục đang nói chuyện, Khẩn Na La đã vòng qua nàng đi lên lầu.
Tiểu Lục bất giác muốn cản lại nhưng sợ tiểu thư tức giận, chỉ có thể hận ngứa răng, nhìn chằm chằm vào Khẩn Na La.
Khẩn Na La chậm rãi đi lên lầu hai, đứng trước một căn phòng, hơi nước phả từ trong phòng ra ngoài.
Trong phòng vang lên một tiếng cười khe khẽ: "Ha ha, tiểu hòa thượng, sao ngươi không vào?"
Khẩn Na La vươn tay đẩy cửa, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Hắn đi vào phòng rồi xoay người đóng cửa lại.
Trong phòng đặt một cái bồn tắm lớn, trong bồn tắm bốc hơi nóng nghi ngút. Một nữ tử xinh đẹp ngồi trong bồn tắm, cơ thể trắng nõn như ẩn như hiện trong làn hơi nóng.
Khẩn Na La lập tức xoay người quay lưng về phía bồn tắm, sau đó cúi đầu niệm một câu: "Nam Mô A Di Đà Phật!"
A Tu ngồi trong bồn tắm, giơ tay bốc một vốc nước vẩy lên ngực, dòng nước chảy theo khe ngực xuống."
A Tu nhìn bóng lưng Khẩn Na La, vừa cười vừa nói: "Tiểu hòa thượng nhà ngươi thú vị thật!
Nam nhân khác vào đây đều sốt sắng muốn ăn ta, vậy mà ngươi lại quay lưng về phía ta."
"Tiểu tăng vẫn luôn nhìn nữ thí chủ."
"Rõ ràng là ngươi quay lưng về phía ta, có nhìn ta đâu? Lẽ nào mắt ngươi mọc ở sau đầu?" A Tu cười khanh khách nói.
"Tiểu tăng vẫn luôn nhìn trái tim nữ thí chủ, đó là một trái tim cố chấp, tuy chằng chịt vết thương nhưng vẫn hướng tới hy vọng."
"Xoạt!" A Tu đứng dậy trong bồn tắm, tươi cười bảo: "Tiểu hòa thượng, ta nào có chằng chịt vết thương đâu? Ngươi nhìn xem ta xinh đẹp biết bao, ta cười vui vẻ biết bao."
"Nữ thí chủ, trái tim ngươi đang rơi lệ!" Khẩn Na La nhấn mạnh thêm một câu.
Tiếng cười của A Tu lập tức ngưng bặt, nàng im lặng một lúc rồi bước ra khỏi bồn tắm, cầm sa y bên cạnh khoác lên người.