Tiếng bước chân vang lên từ phía sau tiến tới gần Khẩn Na La. Nữ tử duỗi một cánh tay ướt nhẹp khoác lên vai hắn, đồng thời dịu dàng nói: "Khẩn Na La, ngươi không nhìn ta thì độ ta kiểu gì?"
Khẩn Na La khẽ run lên, chậm rãi xoay người nhìn phía sau, tức thì trông thấy một nữ tử mặc voan mỏng đang đứng trước mặt mình, mỹ nhân tắm rửa xinh đẹp rạng ngời.
A Tu duỗi ngón tay đẩy cằm Khẩn Na La, cười hì hì nói: "Tiểu hòa thượng thật tuấn tú!"
Khẩn Na La lùi về sau một bước, vẻ mặt xoắn xuýt.
A Tu buông tay, bình tĩnh cất lời: "Khẩn Na La, ta biết ngươi, ngươi lần lượt độ hóa A Lưu và A Đao, bây giờ đến tìm ta vì muốn độ hóa ta phải không?"
Khẩn Na La khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
A Tu bật cười: "Nhưng ngươi sợ ta như thế thì làm sao có thể độ hóa ta?"
Khẩn Na La im lặng giây lát rồi bước tới ôm eo A Tu.
Ánh mắt A Tu lộ vẻ kinh ngạc và thất vọng. Trước đó nàng không nói dối, sau khi Khẩn Na La độ hóa A Lưu, nàng rất chú ý tới đối phương, biết hắn là một tu hành giả Phật Giáo chân chính. Nhưng bây giờ xem ra hắn cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.
Một khắc sau, một trận gió mạnh ập tới làm A Tu bất giác nhắm mắt lại. Khi nàng mở mắt ra, hai người đã ở trên một cây cầu vắng vẻ, ngẩng đầu sẽ thấy bầu trời đầy sao, cúi đầu sẽ thấy nước sông chảy róc rách, tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng kêu liên miên.
A Tu lùi về sau vài bước, siết chặt sa y trên người. Nàng lúng túng hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi đưa ta đến đây làm gì?"
Khẩn Na La khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: "A Tu, bao lâu rồi ngươi không ra ngoài?"
A Tu hơi sửng sốt, bao lâu rồi mình không ra ngoài? Nét mặt nàng thoáng ngẩn ngơ, rất lâu rồi, trước đây lúc vừa vào mình lâu nàng còn lén chạy ra ngoài chơi nhưng chẳng biết từ bao giờ số lần mình ra ngoài ngày càng ít, giờ thì đã mấy năm rồi không ra ngoài.
Hiện tại việc mình phải làm mỗi ngày là tiếp đón hết xú nam nhân này đến xú nam nhân khác. A Tu bất giác ôm lấy hai cánh tay.
Khẩn Na La cởi trường bào trên người xuống, dịu dàng khoác lên người nàng.
A Tu nhìn hắn, túm chặt trường bào trên người. Trên trường bào tỏa ra khí tức ấm áp như ánh sáng mặt trời.
Khẩn Na La duỗi ngón tay chỉ khắp nơi: "A Tu, ngươi nhìn xem thế giới này tuyệt biết mấy. Trên trời có trăng thanh gió mát, dưới đất có sông núi cỏ cây.
Mỗi giờ mỗi khắc thế giới này đều phô bày vẻ đẹp của nó, có sống có chết có ánh sáng có bóng tối.
Ngươi hoàn toàn không cần phải lẩn trốn trong thế giới nhỏ bé của mình mà nên bước ra ngoài ngắm nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ, ngắm nhìn vạn vật phồn hoa, thoát khỏi quá khứ, nghênh đón cuộc sống mới."
A Tu lắc đầu phản bác: "Ta không nhìn thấy vẻ đẹp mà ngươi nói, trong mắt ta nơi đây chỉ có bóng tối vô cùng vô tận."
"Bầu trời đầy sao chẳng phải là ánh sáng sao?"
"Chúng cách ta quá xa."
"Ngươi nghe tiếng ếch kêu đi, chẳng phải rất vui vẻ sao?"
A Tu ung dung nói: "Chúng ta nghe thì thấy vui nhưng thật ra chúng đang than khóc."
Khẩn Na La nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói đong đầy thương xót: "Vì sao trong lòng ngươi lại tràn đầy bi quan như thế?"
A Tu giơ hai tay lên cao, đóng lại giác quan để cảm ngộ thiên địa trong thời khắc này. Nàng ủ rũ cất lời: "Sự rộng lớn và vẻ đẹp của thế giới này đều thuộc về các ngươi, ta cũng từng hướng tới nhưng không nhìn thấy hi vọng, ta đã từng chống cự nhưng lại trầm luân trong bóng tối."
Một đạo ánh sáng chói mắt nở rộ trước mặt A Tu. Nàng mở mắt ra thì thấy bàn tay trước mắt đang tỏa sáng.
Khẩn Na La mỉm cười nhìn nàng: "Nếu ngươi đồng ý thì ta có thể đưa ngươi ra khỏi bóng tối và làm cho thế giới của ngươi tràn ngập ánh sáng."
A Tu ngây ngốc nhìn bàn tay tỏa sáng trước mặt. Nàng chầm chậm giơ tay lên đặt vào bàn tay đang tỏa sáng của Khẩn Na La.
Bốp! Đột nhiên A Tu đánh vào tay Khẩn Na La, vươn tay vuốt lọn tóc bên mang tai, sau đó xoay người nhìn sang chỗ khác. Nàng giả bộ bình tĩnh, cười khanh khách nói: "Tiểu hòa thượng nhà ngươi thật nhạt nhẽo, ta phải đi đây." Nàng cất bước đi về phía xa.
Khẩn Na La nhìn theo A Tu đi vào trong tiểu lâu của mình, lập tức ngồi xếp bằng trên cầu bần thần nhìn tiểu lâu. Tại sao đột nhiên trong lòng mình lại nảy sinh cảm giác rung động? Cảm giác này rất kỳ diệu.
A Tu về đến phòng mình lập tức cởi trường bào trên người ra đặt lên giường. Nàng nhìn trường bào rồi bỗng cười khúc khích, đúng là tiểu hòa thượng không hiểu phong tình! Nàng gấp trường bào cẩn thận, trân trọng đặt trong rương quần áo của mình, sau đó ngồi trên giường ngây người như mất hồn. Tuy nói hắn không hiểu phong tình nhưng sao mình lại có cảm giác đặc biệt đối với hắn nhỉ?
...
Tối hôm sau Khẩn Na La cầm tràng hạt lại xuất hiện trước tiểu lâu rồi đẩy cửa đi vào.
Tiểu Lục ra nghênh đón, nhíu mày nói: "Sao ngươi lại đến đây? Hôm nay tiểu thư nhà ta có khách rồi, ngươi mau đi đi!"
Khẩn Na La lặng thinh đi lên lầu.
"Này, ngươi đừng lên đó!" Dứt lời Lục Châu định đi ngăn cản nhưng lại bị một lực lượng nào đó đẩy ra.
Khẩn Na La đi tới trước cửa phòng A Tu, có thể nghe rõ âm thanh mê hoặc vọng từ bên trong ra. Hắn lập tức ngồi xếp bằng, vừa lần tràng hạt vừa niệm kinh: "Tu Bồ Đề, ý ngươi thế nào? Tu Đà Hoàn có nên nghĩ rằng ta đắc quả Tu Đà Hoàn chăng? Tu Bồ Đề đáp rằng không thưa Thế Tôn. Vì sao vậy? Vì Tu Đà Hoàn gọi là Nhập Lưu nhưng lại không có chỗ nhập. Không nhập vào sắc, thanh, hương, vị, giác, pháp..."
Tiếng tụng kinh truyền vào trong phòng, hai người đang vận động lập tức dừng lại.