A Tu bất giác nhìn ra bên ngoài, loáng thoáng tổng thấy bóng một thân ảnh ngồi xếp bằng hắt lên cửa, nàng lập tức kéo chăn đắp lên người.
Thanh niên trên người nàng hỏi với vẻ hoài nghi: "Tiếng tụng kinh ở đâu thế? Kệ đi, A Tu, ta tới đây!" Hắn tiếp tục vận động.
A Tu nằm trên giường nhìn thân ảnh đổ bóng kia. Nàng mím chặt môi, nhíu mày chịu đựng không nói một lời.
Một lát sau, á... một tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên, máu tươi bắn ra tạo thành một vết máu trên cửa sổ.
Tiếng tụng kinh bên ngoài cửa sổ lập tức dừng lại.
Kẽo kẹt! Cửa phòng mở ra, một nam tử lảo đảo chạy ra khỏi phòng, không ngó ngàng gì đến Khẩn Na La mà chỉ đau đớn bịt tay chạy như bay rời đi.
Chốc lát sau A Tu khoác chăn đi chân trần ra cửa phòng, bắp chân trắng nõn lộ trong không khí. Nàng nghiêng người tựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn Khẩn Na La.
Khẩn Na La ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói ẩn giấu cảm xúc thương hại: "Ngươi vốn không cần như vậy!"
A Tu nhìn Khẩn Na La, hai người bốn mắt nhìn nhau.
A Tu quay đầu đi, im lặng giây lát rồi ủ rũ nói: "Trước đây ở Vân Bà La Môn có một gia đình bình thường, phu thê ân ái, gia đình viên mãn. Ba năm sau khi kết hôn bọn hắn sinh được một nữ oa, nữ hài này vừa ra đời đã xinh đẹp động lòng người, được làng trên xóm dưới khen ngợi.
Nữ oa dần trưởng thành cũng ngày càng xinh đẹp, sau này sắc đẹp của nàng kinh động đến thành chủ, kinh động đến Quốc vương, kinh động đến trưởng lão Đại Thừa Phật Giáo.
Đại trưởng lão trông thấy nữ oa cũng chấn động trước khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói rằng nàng là Phật nữ giáng trần, là trân bảo Phật Tổ ban, sau khi trưởng thành nàng nhất định phải lấy Quốc vương."
A Tu cười tự giễu, cất giọng âm u: "Một nữ oa chỉ mới mấy tuổi đầu đã bị người ta quyết định tương lai, sau khi trưởng thành phải lấy một lão đầu tử bạc trắng mái đầu. Ngươi nói xem có buồn cười không cơ chứ?
Thế giới tươi đẹp, cuộc đời tự do mà ngươi nói chẳng liên quan gì đến nàng cả, tương lai của nàng đã bị định đoạt từ lâu rồi."
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực thi lễ, thấp giọng niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật!"
A Tu nói: "Trong lòng mỗi nữ oa đều ấp ủ một giấc mộng đẹp, đều từng khát khao một tình yêu chân thành, đều gặp được một người khiến tâm hồn rung động trong mộng cảnh mông lung.
Giờ đây giấc mộng của nàng còn chưa được thực hiện đã vỡ tan tành, ngươi nói xem nữ tử nọ phải làm thế nào đây? Cam chịu số phận ư?"
Khẩn Na La há hốc miệng không biết phải nó gì vì trong Phật pháp hắn học không có kiến thức về phương diện này.
A Tu nói tiếp: "Nhưng nữ tử kia không cam chịu số phận như thế, nàng muốn đấu tranh để thoát khỏi vận mệnh.
Tuy nhiên sức nàng quá nhỏ yếu so với lực lượng của vận mệnh, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Một ngày trước ngày thành hôn với Quốc vương, nàng ngơ ngác đi vào kỹ viện trao thân cho một người bình thường trong cơn tuyệt vọng.
Sau đó nàng ở lại kỹ viện luôn, sắc đẹp của nàng khiến nam nhân toàn quốc rung động, không ai có thể chối từ.
Khi Quốc vương biết tin rất giận dữ, định xử tử nàng nhưng bách tính toàn quốc cầu xin giúp nàng, giới quyền quý đối đầu với Quốc vương không vì lý do nào khác mà chỉ để chiếm hữu nữ tử này.
Sau này nữ hài đã thành công, dưới thế lực của cả Vân Bà La Môn, ngay cả Quốc vương cũng phải khuất phục.
Nhưng cũng vì thế mà nữ tử xinh đẹp kia trở thành kỹ nữ, hơn nữa nàng còn định ra một quy tắc là không thu tiền tài, khách nhân của nàng phải để lại một ngón tay sau khi xong việc. Đây là cách nàng trả thù những nam nhân xấu xa kia."
A Tu vén sợi tóc dài lòa xòa trước trán, giọng nói âm u: "Tiểu hòa thượng, nếu Phật thật sự từ bi thì lúc nữ hài kia bất lực bọn hắn đang ở đâu? Nếu Phật thật sự thần thông quảng đại thì tại sao không đến độ nàng sớm hơn?"
Khẩn Na La ngẩng đầu nhìn A Tu, kiên định nói: "Phật không độ ngươi thì để ta độ. Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm tự do của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm bình minh xem hoàng hôn, ta sẽ dẫn ngươi đón cuộc sống mới."
A Tu bật cười khanh khách vài tiếng: "Tiểu hòa thượng, ta không cần ngươi độ ta!" Nàng xoay người đi vào trong phòng, rầm... cửa phòng đóng lại.
Trong phòng, A Tu thẫn thờ đi tới mép giường ngồi bệt xuống, nhoài người lên chăn khóc nức nở.
Bên ngoài lại vang lên tiếng tụng kinh ấm áp, A Tu từ từ ngủ thiếp đi trong tiếng tụng kinh, chưa bao giờ nàng được ngủ yên ổn đến vậy.
Mãi cho tới sáng sớm hôm sau tiếng tụng kinh mới biến mất, Khẩn Na La cũng đứng dậy rời đi.
...
Chập tối ngày thứ ba, A Tu tắm rửa trang điểm xong đứng trước cửa sổ, một thư sinh văn tú khẽ khàng leo lên lầu hai, vừa nhìn bóng lưng A Tu vừa nuốt nước miếng. Hắn sờ ba ngón tay còn lại của mình rồi dứt khoát đi về phía A Tu.
Cộp cộp cộp! Tiếng bước chân vội vã trên lầu vọng xuống.
Thư sinh văn tú lập tức dừng bước, nghiêng đầu bất mãn nhìn cửa phòng.
Tiểu Lục đứng trước cửa thở hổn hển: "Tiểu thư, tên hòa thượng kia lại đến rồi!"
Thư sinh văn tú nhíu mày lên tiếng: "Hòa thượng nào cơ? Hôm nay A Tu là của ta, mau đuổi hắn ra ngoài cho ta."
Hắn xoa tay cười hềnh hệch: "A Tu, nửa năm không gặp ta nhớ ngươi chết mất." Hắn vươn tay vồ lấy bả vai A Tu.
A Tu bất chợt xoay người túm cổ tay thư sinh văn tú.
Thư sinh văn tú kinh ngạc nhìn nàng.