A Tu bình tĩnh cất lời: "Hôm nay ta không khỏe nên không tiếp khách, mời tiên sinh về cho!"
Thư sinh văn tú lo lắng hỏi han: "A Tu, ngươi khó chịu chỗ nào? Ta dẫn ngươi đi khám thầy thuốc."
"Không cần đâu, mời tiên sinh về cho!"
Thư sinh văn tú nghẹn họng, chỉ đành xoay người rời đi, cứ đi hai bước lại lưu luyến ngoái đầu nhìn.
Khi xuống lầu, thư sinh văn tú và Khẩn Na La đi ngang qua nhau.
Thư sinh văn tú bỗng dừng bước, lập tức thốt lên: "Hòa thượng!"
Khẩn Na La cũng dừng bước nhìn đối phương.
Thư sinh văn tú nhìn hắn, lo lắng dặn dò: "A Tu không khỏe, ngươi cẩn thận chút nhé!"
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực thi lễ, vừa cười vừa nói: "Đa tạ ngươi đã nhắc nhở!"
"Haiz..." Thư sinh văn tú thở dài thườn thượt, không ngờ A Tu cũng là kiểu người coi trọng tướng mạo. Hắn hung dữ trợn mắt trừng Khẩn Na La, sau đó đi ra ngoài.
Khẩn Na La đi lên lầu hai, tiến vào trong cánh cửa mở rộng.
Trong cánh cửa, A Tu đứng trước cửa sổ nhìn hắn.
Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực thi lễ và niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật!"
A Tu bước lên vài bước nhìn Khẩn Na La rồi bỗng nhiên bật cười: "Đột nhiên ta muốn thử thế giới mà ngươi nói."
Khẩn Na La nở nụ cười rạng rỡ, chìa tay nói: "Ta dẫn ngươi đi!"
A Tu nâng cánh tay, đặt bàn tay ngọc ngà thon thả vào lòng bàn tay Khẩn Na La. Khẩn Na La nắm tay A Tu xoay người đi ra ngoài.
...
Một tháng sau A Tu và Khẩn Na La xây nhà ở ngoại thành rồi sống ở đó. A Tu phụ trách giặt giũ nấu cơm, Khẩn Na La phụ trách đốn củi săn thú, dường như một người không còn là danh kỹ nổi tiếng cả nước, người kia cũng không còn là đệ tử Phật môn.
Một con thuyền gỗ nhỏ lênh đênh trên mặt hồ, trong thuyền gỗ hồ Khẩn Na La chèo thuyền và A Tu dùng tay khuấy nước tựa như một bức tranh.
Dưới cây đại thụ đằng xa, một nam nhân mặc bạch y đứng đó mỉm cười nhìn về phía hồ nước xa xăm. Hắn cảm khái: "Nếu trời có tình thì trời cũng già đi, Bồ Tát có tình mới thành Phật.
Đát Kỷ, ngươi nói xem có đúng không?"
Không gian trước mặt nổi gợn sóng, một nữ tử mặc hồng bào xuất hiện. Nàng phúc thân thi lễ rồi dịu dàng lên tiếng: "Đát Kỷ bái kiến Đế Quân!"
Bạch Cẩm nhấc tay nở nụ cười: "Hồng nương không cần đa lễ, mau đứng lên đi!"
Đát Kỷ đứng dậy rồi đi đến đứng bên cạnh Bạch Cẩm, cùng nhìn về phía hồ nước đằng xa.
Nàng thắc mắc: "Đế Quân, sao ngài lại đến đây?"
"Ta tùy ý đi loanh quanh, tùy ý dạo chơi, thế rồi bất tri bất giác đi đến nơi này."
Đát Kỷ trợn đôi mắt thanh tú, ta tin ngươi mới lạ!
"Nương nương sai ngươi tới hả?"
Đát Kỷ nghiêm nghị nói: "Nương nương nói rằng tình duyên giữa Khẩn Na La và A Tu sẽ hình thành tử kết, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới đại thế của hồng hoang trong tương lai. Nương nương phái ta đến giám sát xem có thể tháo gỡ tử kết này không."
Bạch Cẩm ngập ngừng hỏi: "Là vị nương nương nào vậy?"
"Là Nguyệt Lão nương nương!" Đát Kỷ nhấn mạnh.
Bạch Cẩm lập tức thở phào. Nguyệt Lão nương nương còn tạm, nếu là Nữ Oa nương nương nhúng tay thì không biết sẽ xảy ra đại sự gì!
Hắn hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"
"Đương nhiên là không thể để bọn hắn tiếp tục phát triển mối quan hệ này. Ta không tránh được phải làm kẻ xấu một lần." Trên người Đát Kỷ chợt lóe sáng, nàng hóa thành một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi đi về phía thành trì.
Bạch Cẩm liếc nhìn Đát Kỷ rồi không để ý nữa, tiếp tục nhìn hai người đang du thuyền đằng xa. Nếu có thể hóa giải một cách đơn giản như thế thì còn gọi gì là tử kết chứ?
Nữ nhân do Đát Kỷ biến thành đi vào trong thành trì, trông thấy một đám nữ nhân ngồi nói chuyện phiếm thì cũng đi tới ngồi lẫn vào trong đám đông.
"Mấy vị tỷ tỷ, ta vừa mới phát hiện ra một chuyện lớn đấy!"
"Ồ? Chuyện lớn gì cơ?"
Mấy nữ nhân cùng quay sang nhìn Đát Kỷ với ánh mắt tò mò, tâm hồn hóng chuyện cháy hừng hực.
"Các ngươi biết A Tu chứ?"
Mặt mấy nữ nhân đều biến sắc, bất giác nghĩ đến bàn tay thiếu ngón của trượng phu nhà mình mà hận ngứa răng.
"Ngươi nhắc đến tiện nhân kia làm gì?"
"Tại nàng ta mà mười ngón tay của Đạt Nhĩ nhà ta chỉ còn lại bốn ngón, không thể sinh hoạt bình thường được nữa!"
"Ma nữ ác độc!"
"Ác ma ăn ngón!"
...
Đám nữ nhân nhao nhao kêu la đầy phẫn nộ.
Nữ nhân do Đát Kỷ biến thành nhỏ giọng thì thầm: "Ta vừa mới trông thấy A Tu ở ngoài thành, nàng rời khỏi hồng lâu rồi!"
"Thật sao?" Một nữ nhân vội vàng hỏi.
"Ta tuyệt đối không nhìn nhầm." Đát Kỷ nói chắc như đinh đóng cột.
A Tu là đệ nhất mỹ nữ Vân Bà La Môn, không biết có bao nhiêu nam tử bị nàng dụ tới rồi chặt đứt ngón tay.
Nữ nhân ở Vân Bà La Môn không dám oán trách trượng phu của mình nhưng lại dám bộc lộ sự căm phẫn đối với A Tu. Nếu Quốc vương không ra mệnh lệnh cấm tất cả nữ tử đến gần hồng lâu thì A Tu đã bị đám nữ nhân ở Vân Bà La Môn đánh chết từ lâu rồi. Nhưng bây giờ cơ hội đã tới.
Tin tức A Tu rời khỏi hồng lâu an cư ở ngoại thành nhanh chóng lan truyền khắp thành, hàng trăm hàng nghìn nữ nhân đổ xô đến ngoại thành.
...