Chập tối khói bếp lượn lờ bốc lên từ trong một căn nhà tranh bên bờ sông vắng vẻ.
A Tu bưng cơm canh đã nấu xong ra khỏi bếp, đặt trên chiếc bàn đơn sơ trong tiểu viện rào tre. Nàng ngồi cạnh bàn nhìn mặt trời phương xa ngả về Tây, không biết bao nhiêu năm rồi cõi lòng nàng không được bình yên thế này, khóe môi không kìm được nở nụ cười.
"Tiện nhân kia ở phía trước!"
"Đánh chết nàng!"
"Đánh chết nàng!"
"Đánh chết ác ma!"
...
Nữ nhân kéo bè kéo lũ chạy tới nhà tranh, cầm đủ loại vũ khí trong tay.
Mặt A Tu chợt biến sắc, nàng mặc kệ cơm canh trên bàn, xách váy xoay người chạy vào nhà rồi cấp tốc đóng cửa cài then.
Hơn một nghìn nữ nhân xông vào sân như dòng nước lũ, giẫm nát hàng rào tre.
Rầm rầm rầm! Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
"Tiện nữ nhân, cút ra đây cho ta!"
"Tiện nhân, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu."
"Tiện nhân, cút ra đây!"
"Nợ máu phải trả bằng máu!"
"Ra đât, cút ra đây!"
"Cút ra đây!"
...
Tiếng mắng mỏ giận giữ liên tục vang lên.
May là Khẩn Na La xây nhà rất chắc chắn nên mới có thể ngăn cản sự tấn công của đông đảo nữ nhân.
Trong nhà, A Tu tựa vào cửa, cơ thể chấn động theo tiếng đập cửa của đám nữ nhân bên ngoài. Nàng mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy sự kiên định bất khuất.
Một nữ tử chạy từ phòng bếp ra, giơ một cây đuốc lên rồi giận dữ hét to: "Tất cả tránh ra, ta phải thiêu chết nàng."
Đám nữ nhân đông đúc tránh đường, nữ tử kia ném cây đuốc thật mạnh. Bùng! Cây đuốc rơi xuống mái nhà, ánh lửa bập bùng bắt đầu lan ra, mấy nghìn nữ nhân liên tục lùi lại nhưng vẫn vây quanh nhà tranh, trong mắt ngùn ngụt lửa giận.
Hai thân ảnh đứng trên sườn núi nhỏ đằng xa.
Bạch Cẩm nhìn Đát Kỷ và hỏi: "Đây là cách của ngươi hả? Hại tính mạng nàng ư?"
Đát Kỷ đáp lời: "Thánh sứ, nếu không tháo gỡ được tử kết này thì sẽ gây nên nhân quả cực lớn, thậm chí sẽ đẩy nhanh lượng kiếp tới. Đến lúc đó người chết không chỉ có một mình A Tu mà còn vô số chúng sinh chốn hồng hoang. Hẳn là Thánh sứ biết bên nào nặng bên nào nhẹ."
Nàng dừng lại giây lát rồi ủ rũ nói: "Ta rất thương A Tu vì cuộc đời của nàng đầy rẫy bi kịch như sống trong địa ngục Vô Gián.
Ta sẽ đưa linh hồn nàng đến phương Đông, cho nàng đầu thai vào một gia đình phú quý hưởng thụ cuộc sống chân chính thuộc về nàng. Thánh sứ, như vậy không tốt sao?"
Bạch Cẩm vừa nhìn ngôi nhà gỗ đang cháy hừng hực vừa nói: "Đát Kỷ à, chúng ta không có quyền định đoạt cuộc đời của người khác.
Hơn nữa có một số việc không thể tránh khỏi, ngươi làm như vậy chỉ thúc đẩy tình kiếp diễn hóa mà thôi. Nếu có thể hóa giải một cách dễ dàng như thế thì không phải là tử kết dẫn tới đại nhân quả."
...
Trong núi rừng xa xăm, Khẩn Na La mặc áo gai vải thô khiêng một bó củi khô đi ra ngoài, trong tay còn cầm mấy cây măng, nét mặt chan chứa ý cười.
Đột nhiên mặt Khẩn Na La biến sắc, hắn trông thấy phía trước có khói dày cuồn cuộn bốc lên. Thân ảnh hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi, củi khô và măng rơi bộp xuống đất.
Bên trong nhà gỗ mịt mù khói bụi, A Tu ho liên tục vì bị sặc. Nàng ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt tràn đầy đau khổ, chỉ cảm thấy mắt đau đớn bỏng rát. Phía trước tối như bưng, nàng chợt hiểu ra đây là cảm giác sắp chết ư?
Tâm thần không ngừng rơi vào bóng tối vô tận, sắp bị bóng tối nuốt chửng. Bỗng nhiên một đạo ánh sáng nở rộ, trong ánh sáng có một bàn tay màu vàng khổng lồ túm lấy nàng.
Rầm! Nhà gỗ sập, ngọn lửa ngút trời, mấy nghìn nữ nhân bên ngoài bất giác lùi về sau vài bước.
"Tiện nhân kia chết rồi hả?"
"Chết rồi! Cuối cùng thì tiện nhân kia cũng chết rồi."
"Cuối cùng cũng chết rồi!"
...
Trong đám đông vang lên tiếng bàn tán đầy hưng phấn.
Ngọn lửa cháy hừng hực tách sang hai bên, Khẩn Na La mặc trường bào nguyệt sắc bước từ trong đó ra, phong thần như ngọc, không nhuốm bụi trần. Hắn ôm A Tu trong lòng.
"Tiện nhân kia còn sống!"
"Là Khẩn Na La!"
"Giết nàng!"
"Giết nàng đi!"
...
Ngay sau đó, nào là hòn đá, nào là mảnh gỗ, nào là ngói, nào là giày rách, nào là trứng thối, nào là phân chó ném về phía Khẩn Na La như mưa lớn.
Khẩn Na La vung trường bào khoác lên người A Tu, sau đó cúi đầu nhìn nàng, nặng nề nói: "Ta sẽ cố gắng gánh vác tội nghiệp khi xưa của ngươi."
Bốp! Một hòn đá nện trúng đỉnh đầu Khẩn Na La làm hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước, sau đó hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
Bộp! Một khối gỗ nặng rơi xuống vai Khẩn Na La.
Bốp! Một quả trứng thối đập vào đầu Khẩn Na La vỡ tan tành, chất lỏng màu đen chảy ra.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Không ngừng có đồ vật ném về phía Khẩn Na La.
"Đánh chết nàng!"
"Đánh chết nàng đi!"
Xung quanh vang lên tiếng hét giận dữ.
Khi đồ vật rơi trúng A Tu, tăng bào tỏa ra bạch quanh hất văng toàn bộ.
Khẩn Na La đón lấy công kích ngập trời, mặc cho mọi công kích rơi vào người mình. Đau đớn cũng được! Dơ bẩn cũng chẳng sao! Một mình ta sẽ gánh chịu tất thảy.
Trong tiếng mắng chửi, A Tu núp trong lòng Khẩn Na La từ từ tỉnh táo lại, ho sặc sụa vài tiếng liên tiếp, sau đó nghiêng đầu mờ mịt nhìn xung quanh. Không phải mình đã chôn thân trong biển lửa rồi sao? Lúc này nàng mới bất chợt chú ý tới tình hình xung quanh, đối mặt với vô số đồ vật ập tới.