Không ít tiên thần bật cười, mang theo vẻ hứng thú nhìn Thân Công Báo.
Chúng phật của Phật giáo cũng đều cười tủm tỉm nhìn Thân Công Báo, không nói lời nào.
Thân Công Báo nhìn quanh chúng phật, trong lòng cười lạnh một tiếng, dã tâm Phật Giáo thật lớn! Nếu hiện tại không nhìn ra Tất Diễm chính là kẻ Phật Giáo đẩy ra để thử Thiên Đình, chức vị Ngoại Giao Thần này hắn cũng không cần làm nữa. Các ngươi đã muốn thử, vậy thì đừng trách ta không cho các ngươi mặt mũi.
Thân Công Báo đứng dậy nói: "Phật Tổ, ta vẫn còn một món hạ lễ muốn đưa cho Phật Giáo."
Sau đó hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Trước khi tới đây, sư tỷ đã nói với ta, nếu như ở Phật Giáo ta bị làm khó dễ thì lấy ra phần hạ lễ này để bồi tội."
Toàn bộ chúng tiên thần sửng sốt, vẫn còn có hạ lễ? Chờ một chút… Thiên Đình lại muốn bồi tội sao?
"Không thể nào! Thiên Đình đã sớm chuẩn bị bồi tội?"
"Người sư tỷ hắn nói là ai? Đây là hành động cá nhân của nàng hay là ý của Thiên Đình?"
"Như vậy có nghĩa là Thiên Đình tỏ ra yếu kém trước Phật Giáo sao?"
...
Chúng tiên thần nghị luận ầm ỉ, tâm thần rung động, lẽ nào đại thế tam giới sắp thay đổi?
Trên chủ vị, trong lòng Như Lai Phật Tổ cũng rất kinh ngạc, Hạo Thiên Thượng Đế có ý gì? Chẳng lẽ là thật sự biểu đạt thiện ý? Có phải ta nên đáp lại hay không? Nhưng kiện hạ lễ kia còn đang bị giấu giếm, Đại Thiên Tôn như vậy hơi có phần tính toán chi li!
Giọng nói thật lớn của Như Lai Phật Tổ truyền ra: "Đại Thiên Tôn Đế làm chủ chư thiên, thống ngự vạn linh, thế mà vẫn nhớ tới Phật Giáo nho nhỏ của ta, người nhiều lần ban ơn, ta thật lòng cảm kích. Xin thiên sứ hãy nhắn nhủ ân đức của Đại Thiên Tôn."
Thân Công Báo lần tay vào ngực, lấy ra mấy quyển trục nhỏ. Theo tay hắn vung lên, quyển trục bay ra, lơ lửng chiếu xạ giữa không trung.
"Phụt!" Đại Thế Chí phun ra một miệng nước trà, khó tin nhìn quyển trục phía trên, đây là khế ước cho vay hồi trước?
Nụ cười trên mặt Di Lặc Phật cũng biến mất. Địa Tạng Vương Bồ Tát, Dược Sư Phật, Đại Nhật Như Lai, Đại Thế Chí Bồ Tát, sắc mặt của tất cả đều hết sức khó coi.
Bởi vì quyển trục hướng về phía Như Lai Phật Tổ trên ghế chủ vị cho nên cũng không phải vị tiên thần nào cũng có thể thấy rõ quyển trục.
Tất Diễm cũng chưa nhìn thấy quyển trục, cười ha hả nói rằng: "Thiên Đình vắng vẻ đến mức này rồi sao? Thế mà lại lấy ra mấy tờ giấy để làm hạ lễ? Chẳng lẽ trên mấy tờ giấy này viết lời tán dương của Thượng Đế dành cho Phật Giáo?"
Mà lúc này, mấy tiên thần thấy rõ quyển trục đều mang sắc mặt cổ quái, ánh mắt lưu chuyển qua lại trên người đám Phật Đà Bồ Tát như Địa Tạng Vương Bồ Tát, Dược Sư Phật, Đại Nhật Như Lai Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát. Lần này, Phật Giáo quá mất thể diện.
Đại Nhật Như Lai gầm lên: "Câm miệng cho ta!"
Tất Diễm lập tức im lặng, trong mắt mang theo vẻ ủy khuất, chẳng phải chính ngài bảo ta thử thái độ của sứ giả Thiên Đình sao?
Thân Công Báo nhìn quanh chúng phật, vừa cười vừa nói: "Vừa rồi Tất Diễm đạo hữu nói rất hay. Lúc Phật Giáo thành lập, trời giáng đại công đức. Công đức che đậy nửa bầu trời, kim quang lóng lánh, tươi sáng rực rỡ, tất cả chư vị Phật Đà Bồ Tát đều là hạng người công đức vô lượng, vậy có phải là nên trả nợ cho ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian chúng ta hay không?"
Đám Phật Đà Bồ Tát như Di Lặc Phật, Đại Thế Chí đều phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn sang Tất Diễm. Sao ngươi lại lắm miệng như vậy? Ai cho ngươi nhắc tới công đức?
Di Lặc Phật miễn cưỡng nở nụ cười, nói rằng: "Thần Quân nói đùa rồi, hồng hoang đều biết phương Tây chúng ta bần hàn, thật sự là không có tiền dư để trả nợ, xin Thần Quân hãy khoan dung mấy ngày, hôm khác chúng ta nhất định sẽ trả."
Thân Công Báo vừa cười vừa nói: "Chư vị Phật Đà Bồ Tát nói đùa rồi, nói tới nghèo thì Thiên Đình ta nghèo nhất, lúc thành lập không có tí công đức nào giáng xuống, làm gì so được với Phật Giáo công đức vô lượng, Công Đức Kim Vân bao phủ Linh Sơn?
Lẽ nào chư vị Phật Đà Bồ Tát còn định quỵt nợ trước sự chứng kiến của hồng hoang vạn tộc?"
Quỵt nợ? Nếu có thể quỵt thì bọn hắn cũng muốn, sao trước đây bọn hắn lại mụ mị dám vay nhiều công đức như thế chứ?
Trong đầu đám Phật Đà Bồ Tát như Di Lặc, Địa Tạng cùng hiện ra một người trẻ tuổi với nụ cười ngây thơ, Bạch Cẩm Đại Đế thuận khiết đối xử rất tốt với mình.
Đám Bồ Tát Di Lặc, Địa Tạng đều nhìn Như Lai Phật Tổ trên chủ vị bằng ánh mắt chất chứa ý cầu khẩn. Ngài là Phật Tổ, trả ít tiền giúp chúng ta đi mà!
Như Lai Phật Tổ khẽ trợn mắt nhìn trời. Như lai như bất lai, vạn pháp đều hư vô, không nghe thấy không nhìn thấy thì nó không tồn tại.
Đám Di Lặc bất đắc dĩ quay đầu về.
Di Lặc nặn ra nụ cười gượng gạo nói: "Hiện giờ ta chỉ có một chút công đức thôi, trả một ít trước được không? Chỗ còn lại xin Thần Quân thư thả cho."
Thân Công Báo gật đầu cười ha hả: "Được, được chứ! Sư tỷ nói chư vị Phật Đà Bồ Tát cứ lượng sức mà làm."
Trên đỉnh đầu Di Lặc Phật mọc ra một đám khánh vân, một đóa Công Đức Kim Vân trong khánh vân bay về phía Thân Công Báo, bị hút vào trong quyển trục đang mở, quyển trục tức khắc lấp lánh kim quang.
Sau đó Địa Tạng Vương Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát, Đại Nhật Như Lai Phật cũng phóng Công Đức Kim Vân ra, tất cả đều bị hút vào trong quyển trục, quyển trục nào cũng lấp lánh kim quang.
Thân Công Báo chắp tay thi lễ, mỉm cười nói: "Cảm ơn chư vị Phật Đà Bồ Tát đã tin tưởng, ta sẽ đưa những công đức này về ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian để tiến hành đo lượng tiền, sau đó trừ vào khoản nợ của các ngươi. Ta không thu phí thủ tục nữa, xem như đây là chút tâm ý của ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian chúng ta."