Đám Phật Đà Bồ Tát như Địa Tạng, Di Lặc đều khẽ gật đầu với nụ cười miễn cưỡng, trong lòng suýt nữa khóc ròng. Công đức của ta ơi, còn chưa ấm tay đã hết rồi! Chỉ tại Tất Diễm chết tiệt, khoe khoang công đức cái khỉ gì chứ!
Vô số tiên thần để lộ vẻ mặt kỳ lạ, lễ vật chúc mừng này đúng là bẽ mặt! Lúc nãy hãy còn tâng bốc Phật Giáo thành lập, trời giáng đại công đức là dấu hiệu đại hưng. Ấy thế mà bây giờ chỉ đảo mắt một cái, công đức của Phật Giáo đã mất khoảng năm phần, e là còn hơn thế nữa kìa.
Nụ cười trên gương mặt Như Lai cũng tắt ngấm. Lập giáo mà công đức thiếu hụt, khí vận Phật Giáo cũng sắp bị tổn hại.
Thân Công Báo chìa tay, quyển trục giữa không trung cuộn lên rồi rơi trở lại tay hắn. Hắn chắp tay thi lễ, mỉm cười lên tiếng: "Phật Tổ, hiện tại lễ vật chúc mừng đã tặng xong, tiểu thần xin cáo từ trước!
Bệ hạ bảo ta thay mặt chư thần trên Thiên Đình chúc mừng Phật Giáo phồn vinh hưng thịnh."
Như Lai Phật Tổ cụp mắt, giọng nói thật lớn vang lên: "Cảm tạ bệ hạ!"
Thân Công Báo đứng dậy, xoay người nhẹ nhàng bay đi.
Người thuộc các thế lực khác cũng lần lượt cáo từ. Bọn hắn cứ tưởng đây chỉ là một bữa tiệc bình thường không có gì lạ, nào ngờ lại có nhiều chuyện thú vị như vậy. Hình như Yêu tộc liên thủ với Phật Giáo, đột nhiên hoạnh họe sứ giả Thiên Đình. Tuy nhiên, thần linh của Thiên Đình cao tay hơn một bậc, lấy mất một nửa công đức của Phật Giáo. Đây là một bước ngoặt bất ngờ! Trở về mình có chuyện để nói rồi.
Đám Phật Đà, Bồ Tát, La Hán bình thường cũng trở về, có điều sắc mặt ai nấy đều khó coi. Lần này Phật Giáo quá mất mặt.
Sau khi chúng tiên thần rời đi, không gian trong Đại Lôi Âm Tự bắt đầu thu hẹp lại, cuối cùng khôi phục kích thước bình thường. Chỉ có các đại năng Phật Giáo như Như Lai Phật Tổ, Nhiên Đăng Phật Tổ, Di Lặc Phật Tổ, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Quan Thế Âm Bồ Tát, Định Quang Hoan Hỉ Phật là còn nán lại, ngoài ra còn có Tất Diễm của Yêu tộc.
Như Lai Phật Tổ nhìn đám Di Lặc Phật mà thở dài trong lòng, rất muốn khiển trách bọn hắn! Nhưng tất cả đều là đại lão một phương, Phật Đà viễn cổ, trụ cột đỉnh cấp của Phật Giáo, hắn không tiện khiển trách.
Trong lúc nhất thời Như Lai Phật Tổ nghẹn họng cạn lời, ta trăm phương nghìn kế muốn dẫn dắt Phật Giáo đi đến phồn vinh hưng thịnh nhưng lại có một đống người kéo chân ta, ta khổ quá mà!
Địa Tạng Vương hắng giọng, chắp hai tay trước ngực thi lễ rồi nói với vẻ mặt bình thản: "Phật Tổ, ta rời khỏi Âm Phủ đã lâu, bây giờ phải về rồi."
Giọng nói thật lớn của Như Lai Phật vang lên: "Địa Tạng Vương Bồ Tát đừng về gấp, Phật Giáo mới được thành lập còn cần Bồ Tát góp sức."
"Bình Tâm nương nương triệu hoán, đệ tử không dám không về." Địa Tạng Vương Bồ Tát chắp hai tay trước ngực khom người thi lễ rồi biến mất trong phật quang.
Như Lai Phật Tổ lại nhìn Di Lặc Phật.
Di Lặc Phật chắp hai tay trước ngực thi lễ, nói: "Khởi bẩm Phật Tổ, ta vừa đột phá Chuẩn Thánh nên phải trở về thể ngộ sự huyền ảo của cảnh giới Chuẩn Thánh."
Đại Thế Chí Bồ Tát, Dược Sư Phật cũng chắp hai tay trước ngực thi lễ nói: "Chúng ta cũng như vậy."
Mấy vị Phật Đà Bồ Tát biến mất trong phật quang, rõ ràng là không muốn góp sức cho Như Lai Phật Tổ.
Đại Nhật Như Lai cũng cất lời: "Khởi bẩm Phật Tổ, ta phải đến Yêu Đình ở Bắc Câu Lô Châu để bàn chuyện giao hảo."
Sắc mặt Như Lai Phật Tổ hơi thay đổi. Hiện giờ Thiên Đình thế lớn, muốn duy ngã độc tôn thì cần mượn sức Yêu Đình. Giọng nói vừa trang nghiêm vừa to lớn vang vọng trong đại điện: "Yêu tộc có hành tẩu ở Tây Ngưu Hạ Châu!"
Tất Diễm vui mừng bái lạy: "Tạ ơn Phật Tổ!"
Mặc dù Yêu tộc có thể sinh sống ở Bắc Câu Lô Châu, song nơi ấy hoang vu, hơn nữa tên sát thần Chân Vũ kia cứ nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, có thể nói là cuộc sống rất gò bó. Nếu có thể chiếm núi xưng vương, tự do tự tại ở Tây Ngưu Hạ Châu mới không uổng phí Yêu sinh!
Còn Nam Chiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu thì Yêu tộc không dám tơ tưởng. Có Thiên Đình tọa trấn và Chấp Pháp Thiên Thần tuần tra thiên địa, làm gì có yêu quái nào dám tự tìm đường chết chứ? Ngay cả Yêu Thánh cũng chẳng dám!
Một đạo ánh sáng như mặt trời chiếu rọi, Đại Nhật Như Lai dẫn theo Tất Diễm lao ra khỏi Đại Lôi Âm Tự đi về phía Bắc Câu Lô Châu.
Nhiên Đăng Cổ Phật cũng lặng lẽ biến mất không còn tăm hơi.
Bên trong Đại Lôi Âm Tự chỉ còn lại Định Quang Hoan Hỉ Phật, Mã Nguyên Tôn Vương Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát.
Như Lai nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: đám Di Lặc, Địa Tạng đều không dùng được nhưng Từ Hàng từng là đệ tử Xiển Giáo, kẻ được Nguyên Thủy Thiên Tôn công nhận và lựa chọn đều có ngộ tính lẫn tư chất cao, nếu có thể lôi kéo thì chắc chắn tương lai bọn hắn không thua gì đám Địa Tạng, Di Lặc.
Như Lai Phật Tổ nói to: "Ta nghe nói trong Phong Thần Chiến, ba vị bị Khương Tử Nha lừa mất pháp bảo, hôm nay ta sẽ ban thưởng cho ba vị Bồ Tát bảo vật hộ thân, các ngươi đừng làm mất nữa."
Ba người Từ Hàng lập tức bái lạy: "Tạ ơn Phật Tổ!"