Bây giờ Nhiên Đăng Phật Tổ đã thất thế, Đa Bảo Như Lai mới là Vạn Phật Chi Tổ, sau này nếu muốn có chỗ đứng trong Phật Giáo thì nhất định phải đổi phe. Đa Bảo Như Lai bày tỏ thiện ý đúng là gãi đúng chỗ ngứa, ba người vội vàng đón nhận.
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Ta có một bảo vật tên là Kim Linh, chuông rung sẽ tập hợp phong yên hỏa chi thế, uy năng không tầm thường. Hôm nay ta ban Kim Linh cho Quan Thế Âm Bồ Tát, giúp ngươi phổ độ thập phương."
Hắn vung tay lên, một chiếc chuông màu vàng ánh tím từ từ bay xuống dưới.
Quan Thế Âm Bồ Tát nâng hai tay, cung kính nói: "Tạ ơn Phật Tổ!" sau đó nâng pháp bảo lùi về phía sau.
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ tiếp tục vang lên: "Văn Thù Bồ Tát, ta ban cho ngươi một đóa Thanh Liên Hoa, bát nhã tri trí không nhiễm bụi trần. Ta ban cho ngươi một thanh Tuệ Kiếm, dùng kim cương chi lực có thể chém quần ma.
Dùng trí tuệ chi lực có thể cắt đứt mọi muộn phiền mờ mịt."
Văn Thù Bồ Tát lập tức bước lên chắp tay thi lễ, mừng rỡ hô: "Tạ ơn Phật Tổ!"
Như Lai Phật Tổ vung tay lên, một đóa Thanh Liên Hoa chậm rãi bay xuống, một thanh bảo kiếm sắc bén cắm giữa hoa sen, trên bảo kiếm có hoa văn dây leo quấn quanh.
Văn Thù giơ tay cầm hoa sen, tay kia rút bảo kiếm ra, sau đó khẽ mỉm cười cúi đầu thi lễ rồi lùi về chỗ cũ.
Như Lai Phật Tổ nhìn Phổ Hiền Bồ Tát nói: "Phổ Hiền Bồ Tát, ta ban thưởng cho ngươi một thanh Như Ý để ngươi đạt được bốn Như Ý: Dục Như Ý, Niệm Như Ý, Tinh Tiến Như Ý, Tuệ Như Ý.
Mọi điều như tâm như ý."
Hắn vung tay lên, một thanh Như Ý bay xuống dưới.
Phổ Hiền Bồ Tát bước tới giơ hai tay đón Ngọc Như Ý, cung kính hô: "Tạ ơn Phật Tổ!"
Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, Phổ Hiền lùi về chỗ. Giữa bốn người có sự ăn ý khó tả. Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát và Văn Thù Bồ Tát đổi phe thành thông.
Như Lai Phật Tổ nói lớn: "Phật Giáo mới được thành lập, còn rất nhiều việc phải làm, cần nhờ chư vị Phật Đà Bồ Tát góp sức."
Nhóm Định Quang Hoan Hỉ Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay trước ngực cung kính hô: "Xin tuân pháp dụ của Phật Tổ."
Giọng nói thật lớn của Như Lai Phật Tổ lại vang lên: "Phật Giáo thống nhất, giáo nghĩa cần được phổ biến khắp Tây Ngưu Hạ Châu."
"Vâng!" Chư vị Phật Đà Bồ Tát cung kính lui đi.
...
Trong Đại Lôi Âm Tự rộng lớn, hai thị giả A Nan và Già Diệp đi tới. Bọn hắn cung kính bái lạy, sau đó nâng một đóa bạch liên lên, cung kính thưa: "Phật Tổ, đây là lễ vật các phương tặng."
Như Lai Phật Tổ chìa tay, hai đóa hoa sen lập tức bay lên rơi vào bàn tay to của Như Lai Phật Tổ.
A Nan và Già Diệp cung kính lui ra ngoài.
Một giỏ trái cây bay ra khỏi bạch liên lơ lửng trước mặt Như Lai Phật Tổ, trên giỏ trái cây lộ ra nửa trái đào Tử Văn lấp lóe ánh sáng mỏng manh, hương thơm tỏa ra xung quanh.
Đa Bảo Như Lai không kìm được nở nụ cười. Đào Tử Văn là trân phẩm vô thượng trên cây đào có Tiên Thiên linh căn, cho dù là Chuẩn Thánh cũng có tác dụng nhất định, thật sự là vô cùng trân quý. Không ngờ Hạo Thiên Thượng Đế tặng một lần những ba mươi sáu quả, đúng là phá của! Thiên Đình có Thiên Đế dạng này thì lo gì không bại?
Như Lai Phật Tổ cầm quả đào Tử Văn trên cùng lên, đồng tử chợt co rụt, động tác cứng đờ. Trong giỏ trái cây làm gì còn có nửa quả đào Tử Văn?
Một đống linh quả từ trong giỏ bay ra, nào là Công Nữ Quả, Vô Hoa Quả, Đại Bình Quả... toàn là linh quả bình thường.
Như Lai Phật Tổ lập tức giận đến mức bật cười, giọng nói lớn vang vọng trong đại điện: "Hay cho một Hạo Thiên Thượng Đế, không ngờ ngươi lại dùng những linh quả bình thường giả làm đào Tử Văn."
Ngay sau đó hắn nhớ lại tình cảnh Thân Công Báo giữ vẻ mặt thản nhiên như thường nói trước mặt mọi người rằng Thiên Đình tặng ba mươi sáu quả đào Tử Văn, lại còn trưng ra dáng vẻ khoe khoang đắc ý khiến chúng tiên thần chốn hồng hoang vừa chấn động vừa hâm mộ không thôi. Tên thiên sứ này chẳng phải người lương thiện gì.
À đúng rồi, hình như lúc đó mình còn tỏ lòng biết ơn chân thành, ai mà ngờ đường đường là Thiên Đế Cộng Chủ của tam giới lại giở thủ đoạn này, dùng linh quả giả làm bàn đào tặng cho người ta. Thật đáng giận!
Đa Bảo Như Lai chộp lấy một quả đào rồi hùng hổ cắn một miếng, hương đào vấn vít giữa răng môi. Hạo Thiên Đại Đế ngươi được lắm, thật đúng là hèn hạ vô sỉ tột cùng, e là cho dù bây giờ ta nói ra cũng chẳng có ai tin!
...
Ở một nơi khác, Thân Công Báo trở về Thiên Đình đi thẳng đến Điểu Sào.
Bên trong Điểu Sào, Bạch Cẩm nghênh đón Thân Công Báo vào đại điện mời uống trà.
Bạch Cẩm ngồi ở ghế chủ vị, Thân Công Báo ngồi ngay ngắn bên dưới.
Thân Công Báo nếm một hớp trà rồi ngẩng đầu nói: "Đúng như Đế Quân dự đoán, quả thật có một số thế lực lấy lòng Phật Giáo."
Bạch Cẩm hỏi: "Là kẻ nào?"
"Đầu tiên là Yêu Đình ở Bắc Câu Lô Châu. Yêu tộc đến chúc mừng là một tên Tất Phương Yêu tộc tên là Tất Diễm, hắn rất nịnh nọt Phật Giáo, lúc đó hắn cũng hoạnh họe ta nhiều lần."
Bạch Cẩm gõ ngón tay lên tay vịn, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Yêu tộc vẫn luôn cho rằng Thiên Đình vốn là của Yêu tộc, hiện nay chư thần Thiên Đình chiếm mất vị trí của Yêu tộc, vì vậy bọn hắn hận Thiên Đình cũng dễ hiểu thôi.
Nhưng bọn hắn không nghĩ lại xem khi Thái Nhất Đế Tuấn tại vị, tình hình tam giới ra sao? Bây giờ tam giới như thế nào?
Thái Nhất Đế Tuấn hoành hành bá đạo, uy áp thiên hạ bằng vũ lực tất nhiên sẽ dẫn đến chiến loạn không ngừng, sinh linh đồ thán, tuy có uy danh nhưng không được coi là Thiên Đế đúng chuẩn.
Trong khi Hạo Thiên Thượng Đế thi hành vương đạo, dùng chư thần vận hành thiên địa, dùng thiên quy quản lý tiên thần, có quy có tắc, tam giới trật tự. Đó mới là điều Thiên Đế nên làm.
Bá đạo có thể hưng thịnh nhất thời nhưng chung quy vương đạo mới có thể dài lâu."
Thân Công Báo gật đầu tán thành: "Sư huynh nói rất đúng! Ta cũng nghĩ như vậy."
"Còn không?"
"Còn Hắc Thủy Huyền Xà nhất tộc, Thái Y Điểu nhất tộc, Viên Hầu nhất tộc..."