Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 676 - Chương 676: Ta Cho Ngươi Một Cách

Chương 676: Ta cho ngươi một cách

Bạch Cẩm ngơ ngác nói: "Hành vi gì cơ? Ta chẳng biết gì cả! Xin sư đệ hãy giải đáp nghi vấn."

Di Lặc Phật Tổ nghiêm túc nói: "Thân Công Báo lôi khế ước vay tiền của chúng ta ra đòi nợ trước biết bao ánh mắt của mọi người làm bần tăng vô cùng thảm hại, lẽ nào không phải do sư huynh bày mưu đặt kế?"

Bạch Cẩm lập tức ấm ức kêu la: "Có thiên địa chứng giám! Ta vốn không biết Thân Công Báo đã làm gì.

Mấy ngày nay ta vẫn luôn bế quan ngộ đạo muốn lĩnh ngộ Chuẩn Thánh cảnh, ta hoàn toàn không biết Thân Công Báo đi tới Phật Giáo. Vả lại, nếu ta biết Thân Công Báo đi Phật Giáo thì cũng sẽ không xúi hắn làm khó sư đệ, chúng ta là đồng minh cơ mà!"

Hắn nói một cách chính nghĩa và nghiêm túc: "Nếu sư đệ không tin thì ta có thể mời Thân Công Báo đến đối chất.

Nếu hắn nói là mình làm theo ý ta thì ta nhất định sẽ nhận lỗi với sư đệ, đồng thời trả nợ công đức thay sư đệ."

Hai mắt Di Lặc chợt sáng lên, Bạch Cẩm trả nợ thay mình, hấp dẫn biết bao!

Bạch Cẩm lắc đầu thở dài: "Lẽ nào giữa chúng ta chẳng có chút tin tưởng ấy sao?"

Di Lặc cố cưỡng lại cám dỗ. Bất kể có phải là Bạch Cẩm hay không, hắn đã dám đối chất thì chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn. Di Lặc trầm ngâm nói: "Tất nhiên là ta tin tưởng sư huynh.

Trong đại hội Thân Công Báo nói là đòi nợ theo lệnh của sư tỷ, vị sư tỷ này hẳn là Cô Lương?"

Bạch Cẩm lập tức giận dữ quát: "Là nàng, là nàng, chính là nàng!

Từ khi có chỗ dựa là Hạo Thiên Thượng Đế, nàng càng ngày càng không coi ta ra gì, bây giờ còn giấu giếm ta đòi nợ huynh đệ của ta, nàng thật sự cho rằng ta không nổi giận sao?"

Di Lặc bất giác nghĩ tới chính mình, trong đầu tái hiện từng hình ảnh Bồ Tát La Hán rời khỏi Tu Di Tự. Hắn buồn bã nói: "Thì ra là thế, ta hiểu cảm giác của sư huynh."

Bạch Cẩm hơi sửng sốt. Ài, ta còn chưa nói xong mà, sao ngươi lại tin hả? Phật Giáo các ngươi đều thuần khiết như thế sao?

Di Lặc cảm khái: "Ta đồng cảm với cảm giác này của sư huynh."

Trong đầu Bạch Cẩm lại nảy ra một nghi vấn, sự đồng cảm này xuất phát từ đâu?

"Trước kia khi ta đắc thế có rất nhiều Bồ Tát La Hán cung phụng bên cạnh. Long Cát Bồ Tát, Bảo Nguyệt Bồ Tát, Ma Ni Bồ Tát đều từng ngồi nghe ta giảng đạo. Nhưng bây giờ..."

Di Lặc Phật khẽ lắc đầu, giọng nói chất chứa cô đơn: "Bây giờ Đa Bảo Như Lai Phật trở thành Vạn Phật Chi Chủ, ngồi trên thần vị cao vời vợi, vạn phật triều bái.

Bọn hắn cũng bái nhập dưới tọa Như Lai, gặp ta cũng chẳng chào hỏi một câu, vội vàng phân rõ giới hạn với ta. Ta hiểu cảm giác lạc lõng này."

Bạch Cẩm nhìn Di Lặc Phật, bờ môi run run, giọng điệu thương cảm: "Không ngờ người hiểu ta nhất lại là sư đệ.

Sư huynh sống trên Thiên Đình cũng chẳng tốt đẹp gì! Mặc dù trên danh nghĩa ta là Thiên Đế - một trong tứ ngự nhưng thực tế lại chẳng có tác dụng gì. Sư huynh đệ đồng môn thuở trước lũ lượt phản bội, ngay cả Thần Tài do một tay ta đề bạt cũng bị Hạo Thiên mua chuộc.

Tên Hạo Thiên Thượng Đế kia coi ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt! Cuộc sống của ta chẳng dễ chịu gì!"

Di Lặc bất giác gật đầu đồng cảm: "Ta hiểu cảm giác của sư huynh, bởi vì cuộc sống của ta cũng không tốt đẹp gì!

Đệ tử dưới tọa lũ lượt phản bội, Đa Bảo Như Lai cực kỳ cảnh giác với ta, tuy ta có danh nghĩa Vị Lai Phật Tổ nhưng cũng chỉ là hư danh mà thôi, chẳng có tác dụng gì hết."

Hai người nhìn nhau dạt dào tình cảm. Bạch Cẩm cắn răng, thấp giọng nói: "Sư đệ, chúng ta không thể cam chịu số phận như vậy được, gặp chuyện không thể ngồi đó chờ chết, chúng ta phải vùng lên, phải phản kháng!"

Di Lặc do dự chốc lát rồi gật đầu lên tiếng: "Sư huynh nói rất đúng, nhưng xin sư huynh hãy chỉ điểm phải vùng lên phản kháng thế nào?"

Bạch Cẩm thì thầm: "Ngươi ở Phật Giáo, ta ở Thiên Đình, chúng ta hoàn toàn có thể phối hợp với nhau.

Thiên Đình có hành động gì ta sẽ thông báo cho ngươi, ngươi có thể xem tình hình mà lên kế hoạch phá hỏng hành động của Thiên Đình để nâng cao thanh danh của mình.

Phật Giáo có hành động gì thì ngươi báo cho ta, ta sẽ phá hỏng để hạ thấp danh vọng của Như Lai.

Có qua có lại, thanh danh của chúng ta sẽ tăng cao, còn danh vọng của Hạo Thiên Thượng Đế và Như Lai Phật Tổ sẽ bị hạ thấp.

Dần dần đệ tử Phật Giáo chắc chắn sẽ tán thành ngươi làm Phật Tổ, chúng thần Thiên Đình cũng tán thành ta làm Thiên Đế. Sư đệ, như vậy rất có triển vọng đấy!"

Ánh mắt Di Lặc sáng ngời, sau đó hắn ngập ngừng nói: "Sư huynh, kết minh cũng được thôi, nhưng khoản vay này..."

Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Sư đệ, nói thật với ngươi vậy! Khoản vay này chắc chắn không thể miễn được đâu.

Thế này nhé, ta vác cái mặt mo này đến tìm Cô Lương nói chuyện, bảo nàng lùi kỳ hạn trả tiền và giảm một ít tiền lãi cho ngươi. Nhưng thật sự là ta không dám đảm bảo nàng có đồng ý hay không."

Di Lặc chắp tay thi lễ tỏ lòng cảm kích: "Cảm tạ sư huynh, sư huynh tốt quá! Nếu không có ngài thì ta không biết phải làm thế nào!"

"Haiz, chúng ta xưng huynh gọi đệ, ta không giúp ngươi thì giúp ai!

Sư đệ, sau khi về Phật Giáo ngươi phải nghĩ cách xoay sở tiền nong mới được!"

Di Lặc nhăn mặt than thở: "Không giấu gì sư huynh, ta thật sự không biết phải kiếm công đức bằng cách nào." Hắn nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt ước ao, vị sư huynh này giàu thật đấy! Nếu không phải thân phận của hắn không tầm thường thì mình rất muốn bắt cóc hắn.

Bạch Cẩm suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Thế này nhé, ta cho ngươi một cách."

Hai mắt Di Lặc lập tức sáng lấp lánh, hắn vội vàng lên tiếng: "Mời sư huynh chỉ giáo!"

Bình Luận (0)
Comment