Tất cả chưởng môn của các gia tộc đều lấy ra bảo vật được truyền thừa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bát Kỳ Đại Xà, lần này xem như là liều mạng. Vì tương lai của Nhân tộc thì có bỏ mạng cũng chẳng hà gì, đây là chính là trách nhiệm của bách gia, những gia tộc dẫn dắt Nhân tộc tiến lên, bảo bộ Nhân tộc vĩnh hằng.
Bát Kỳ Đại Xà cũng mơ hồ cảm nhận được sự uy hiếp, tám cái đầu cảnh giác nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Từ Phúc cười ha ha nói: "Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn trấn áp Bát Kỳ Đại Xà ư, đúng là vọng tưởng!"
"Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh. Vô danh, thiên địa chi thủy; nổi danh, vạn vật chi mẫu."
"Yểu yểu minh minh thanh tịnh đạo, mơ mơ mặc mặc thái hư không. Thể tính trạm nhiên không sở trú, sắc tâm đều tịch nhất chân tông!"
"Chính đạo biến hóa, tính mạng bảo hợp đại hòa, đây chính là lợi quẻ."
Đột nhiên có ba tiếng tụng kinh vang lên trong thiên địa, cùng với đó, ba vị đạo nhân cưỡi tọa kỵ, đằng vân giá vũ đi tới, tọa kỵ chính là một hổ, một cừu và một hươu.
Chưởng môn bách gia và Bát Kỳ Đại Xà đều quay sang nhìn.
Từ Phúc cả kinh kêu lên: "Tam Thanh Quan Chủ!"
Phải nói rằng trong bách gia, người khiến Từ Phúc, thậm chí là m Dương gia kiêng kị nhất chắc chắn là Tam Thanh Quan Chủ, Tam Thanh Quan Chủ thống lĩnh Đạo môn khắp thiên hạ, quản chế tất cả các tu luyện giả, quyền thế to lớn, bản lĩnh siêu phàm, tuyệt đối không phải là người mà mấy kẻ khác trong bách gia có thể sánh được.
Từ Phúc nắm chặt thần kiếm trong tay, ổn định tâm trạng, sau đó quát lớn: "Đạo môn đã sớm rời khỏi bách gia, chẳng lẽ hiện tại còn muốn nhúng tay vào chuyện phàm tục sao?"
Thái Thanh Quan Tổ cười ha hả: "Không cần chúng ta nhúng tay, bách gia cũng đủ để trấn áp đầu khí vận yêu thú này."
Ngọc Thanh Quan nói: "Chư Tử bách gia đại biểu cho Văn Minh chi quang của Nhân tộc, là người dẫn dắt Nhân tộc."
Thượng Thanh Quan Chủ quan sát xung quanh chưởng môn bách gia: "Chỉ cần bách gia hợp lực là có thể dẫn dắt Nhân tộc và dẫn động khí vận của Nhân tộc."
Sau khi nói xong, Tam Thanh Quan Chủ lập tức cưỡi ba đầu linh thú, xoay người đi về phía tây, đằng vân giá vũ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy, đến đột ngột mà đi cũng tiêu sái.
Phu Tử như có điều suy nghĩ, ngay lập tức, trên người hắn bùng lên một ngọn lửa màu sữa, trong ngọn lửa, Phu Tử dần dần mờ đi rồi biến mất, chỉ còn lại một đốm hỏa quang phiêu diêu, đột nhiên giữa thiên địa vang lên những tiếng ngâm xướng luận ngữ, từng ký tự xuất hiện trong ngọn lửa, sau đó bay về phía hư không, đây chính là Văn Minh chi hỏa của Nhân tộc.
Trong lòng các chưởng môn còn lại của bách gia cũng đã ngộ ra, trên người từng chưởng môn đều cháy lên một cỗ hỏa diễm, pháp điển lưu chuyển trong ngọn lửa của Pháp gia, mặc kinh bay ra trong ngọn lửa của Mặc gia, binh pháp lưu chuyển trong ngọn lửa của Binh gia, các ngọn lửa khác trong bách gia cũng đều biến ra những tác phẩm mang đậm tư tưởng của riêng mình tư, đây chính là Văn Minh chi hỏa của bách gia, cũng là Văn Đạo chi hỏa của Nhân tộc.
Trên Bát Kỳ Đại Xà, Từ Phúc cũng cảm nhận được sự bất thường theo bản năng, lời của Tam Thanh Quan Chủ không phải giả, hắn lập tức hét lớn: "Bát Kỳ Đại Xà, lập tức trấn áp bọn hắn cho ta."
Bát Kỳ Đại Xà hạ xuống tế đàn, trong lòng sinh ra một cỗ bất an.
"Rống!" Bát Kỳ Đại Xà chuyển động trong nháy mắt, thân thể khổng lồ phóng tới một đóa hỏa diễm giống như tia chớp màu đen.
Ầm! Bát Kỳ Đại Xà lập tức đánh nát hơn mười đạo hỏa diễm, thân thể khổng lồ vờn quanh núi lửa, cố thủ trong đám tro bụi cuồn cuộn.
Hỏa diễm vừa bị đánh nát lại ngưng tụ một lần nữa, Văn Minh hỏa chủng của bách gia nhanh chóng hội tụ, giao hòa trên không trung, tạo thành một thanh thần kiếm, kiếm này chính là Văn Minh Truyền Thừa Chi Kiếm, bên trên lấp lánh rất nhiều văn chương Thánh hiền, Văn Minh chi quang của phía đông chiếu rọi toàn bộ Phù Tang.
Ở phía dưới, Từ Phúc vô cùng hãi hùng khiếp vía, e rằng thanh kiếm này thật sự có thể khắc chế thần thú hộ quốc, không được, tuyệt đối không được, ta muốn làm Thiên Hoàng uy vũ, không thể để mấy kẻ này phá hư được, hắn gầm lên giận dữ: "Thiên Tùng Vân Kiếm, chém cho ta!"
Ngay lập tức, Từ Phúc bay lên không trung, trường kiếm trong tay chém xuống Văn Minh chi kiếm bằng tốc độ cực nhanh!
Một tia sáng hiện lên giữa thiên không, Từ Phúc rơi xuống đối diện, nửa thân kiếm bay vòng trên trời rồi rơi xuống dưới, cheng, cuối cùng cắm vào trong núi đá.
Từ Phúc cúi đầu nhìn nửa thanh kiếm gãy trên tay, trong lòng tràn ngập chấn động và lạnh lẽo, tại sao lại như vậy? Đây chính là Tần Vương Kiếm đó! Sao có thể không chịu nổi một kích chứ?
Trên không trung, Văn Minh thần kiếm chợt động, sau đó vọt về phía Bát Kỳ Đại Xà, tốc độ không nhanh nhưng có thể phong thiên tỏa địa, muốn trốn cũng không được.
"Rống!" Tám cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà đồng loạt phát ra tiếng gầm giận dữ, trong miệng phun ra tám đạo huyết sắc quang mang, phóng về phía Văn Minh chi kiếm.
Văn Minh chi kiếm lấp lánh kiệt tác Thánh hiền lập tức dùng thế chẻ tre cắt ngang tám đạo khí trụ đỏ au, sau đó tiếp tục đâm vào Bát Kỳ Đại Xà, huyết sắc quang mang bắn ra tung tóe giống như pháo hoa vậy.
Từ Phúc trừng lớn hai mắt, đột nhiên trong lòng hiện lên một tia hy vọng, hắn vội vàng hét lớn: "Đồng ý, ta đồng ý, ta sẽ cho ngươi toàn bộ số Công Đức Kim Tiền, Kim Thiền Tử mau ra tay."
Trên tế đàn phía dưới, Kim Thiền Tử đang vô cùng thong dong, nghe được lời này, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, thân thể hóa thành lưu quang rồi phóng lên trời.
Đột nhiên trên trời bắn xuống một đạo ngân quang, keng, ngân quang va chạm với kim quang, một gợn sóng quét qua, kim quang bay ngược trở về, thân hình Kim Thiền Tử lập tức hiện ra, lảo đảo lui lại.
Còn ngân quang thì vù vù xoay tròn, sau đó bay lên trời, rơi vào trong tay Dương Tiễn, hắn mặc một thân thần giáp, vô cùng uy vũ và thần tuấn.
Ở xa xa Văn Minh chi kiếm đã đâm thủng quang trụ đỏ thẫm, phù, cuối cùng là đính Bát Kỳ Đại Xà lên trên ngọn núi.
"Ngao ô!"
"Rống!"
…