Bên trong Hắc Tiêu Cung, Ma Tổ La Hầu vừa nhìn hình chiếu trước mặt vừa mỉm cười: "Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm của Thiên Đình được nhiều Thánh Nhân che chắn thiên cơ, rốt cuộc ngươi có gì đặc biệt?"
Vô Thiên Ma Vương ngồi xếp bằng trên hắc liên bên dưới, tóc dài xõa vai, vẻ mặt chết lặng.
Ma Tổ La Hầu phất tay xóa hình chiếu đi, sau đó nhìn Vô Thiên hỏi: "Vô Thiên, ngươi nhớ ra rồi à?"
Vô Thiên bình tĩnh lên tiếng: "Phải, ta là Hắc Y Vô Thiên!"
Ma Tổ La Hầu nói: "Trong lòng ngươi có ma niệm, đó là gì thế?"
Trong đầu Vô Thiên bất giác hiện ra thân ảnh A Tu, hai mắt tràn đầy cảm xúc căm hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: "Ta muốn Linh Sơn diệt vong, ta muốn chư Phật quỳ lạy, ta muốn đòi lại công bằng cho mình và A Tu."
Ma Tổ La Hầu bật cười ha hả: "Tốt lắm! Như vậy rất tốt, ngươi cứ chăm chỉ tu hành đi! Ta sẽ cho ngươi cơ hội này."
Vô Thiên cúi đầu đáp: "Tạ ơn Ma Chủ!"
...
Ầm!
Ầm!
Ầm!
...
Trong âm thanh thiên kiếp gầm thét, từng đạo tiểu lôi xà liên tục giáng xuống, mỗi đạo lôi xà đều muốn xuyên qua Bạch Cẩm, điện quang không ngừng lấp lóe. Bạch Cẩm hai tay chống nạnh đứng dưới thiên kiếp, thật sự là khí phách bất phàm!
Chín đạo lôi xà qua đi, lôi kiếp thiên nhãn mờ dần rồi biến mất, một thiên ma hư ảo đến gần Bạch Cẩm.
"Á!" Thiên ma kêu gào thảm thiết: "Đau quá! Khó chịu quá! Tâm thần viên mãn, chân linh sạch sẽ, đại đức đại dũng, thật là lợi hại, lợi hại quá chừng!"
Thiên ma kêu gào thảm thiết xong liền vội vàng chắp tay thi lễ lạy Bạch Cẩm ba vái rồi xoay người chạy trốn vào trong hư không.
Một cột sáng màu trắng giáng từ trên trời xuống bao phủ lấy Bạch Cẩm. Trong cột sáng màu trắng đó, tiên linh khí trong người Bạch Cẩm lột xác hoàn toàn, mỗi một tia linh khí đều giống như có được sinh mạng, giao hòa với thiên địa thành một thể, nhảy nhót reo hò.
Lúc này Bạch Cẩm cũng trợn tròn mắt, thế là xong rồi? Thiên kiếp yếu còn có thể lý giải vì dù sao Đại sư tỷ cũng là Thiên Kiếp Chi Chủ, nhưng tên thiên ma kia là thế nào? Mình có quen hắn đâu! Hắn còn nói cái gì mà tâm thần viên mãn, chân linh sạch sẽ, thì ra mình ưu tú như vậy ư?
Ở đằng xa, Nhiên Đăng và Quan Thế Âm Bồ Tát ngơ ngác nhìn tình cảnh này. Đây mà cũng là thiên kiếp sao? Đùa gì thế!
Quan Thế Âm Bồ Tát tức đến run người, nghìn năm về trước lúc mình độ kiếp là thập tử nhất sinh, suýt thì vẫn lạc ở dưới thiên kiếp. Nhưng bây giờ nàng lại thấy Bạch Cẩm độ kiếp dễ dàng thoải mái như thế, thật sự không công bằng!
Thân ảnh Bạch Cẩm chợt lóe xuyên qua không gian vạn dặm, khi xuất hiện lại lần nữa đã ở trên Phù Tang Đảo.
Nhiên Đăng cất giọng âm u: "Hay cho một Thiên Kiếp Chi Chủ công bằng công chính vô tư."
Bạch Cẩm cười khanh khách: "Nhất định là đạo hữu hiểu lầm rồi, trên người ta có đại công đức, được thiên địa bảo hộ nên thiên kiếp cũng giảm bớt phần nào.
Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, đến thiên ma cũng thần phục quỳ gối dưới vinh quang của ta."
Hắn chỉ tay lên trời, nói rất hùng hồn: "Bạch Cẩm ta là Thương Thiên Bạch Hạc hành tẩu thế gian với tâm thế thuần khiết không tì vết, hành động theo thiên ý, ta tâm thần viên mãn, chân linh sạch sẽ, đại đức đại thánh." Toàn thân như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhiên Đăng và Quan Thế Âm Bồ Tát khó chịu như đớp phải phân. Hồi còn ở Xiển Tiệt bọn hắn đều từng tiếp xúc với Bạch Cẩm, mấy từ "tâm thần viên mãn, chân linh sạch sẽ" có liên quan tới ngươi à?
Ngươi là cái đồ nịnh nọt vô liêm sỉ, mặt mày lạnh lùng, bụng dạ đen tối, vô tình bậc nhất. Người như ngươi mà lại có thể khiến thiên ma khuất phục, còn nói tâm thần viên mãn, chân lịnh sạch sẽ gì đó? Đây chẳng phải là chuyện cười sao? E là tên thiên ma này mù rồi, hoặc là hắn nhận hối lộ.
Bạch Cẩm hạ tay xuống, giọng nói sâu xa: "Hai vị đạo hữu, các ngươi phải học hỏi ta nhiều hơn, làm một tiên thần thời đại mới có tố chất và phẩm đức.
Chúng ta phải có hành động, có ích với hồng hoang, có ích với chúng sinh, như vậy mới được thiên địa che chở, vạn tà không nhập thân.
Ta mãnh liệt đề nghị hai vị đạo hữu đọc thật nhiều Đạo Đức Kinh để nâng cao đạo đức tu dưỡng của bản thân."
Nhiên Đăng Phật Tổ cau có nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát, chúng ta đi thôi!" Hai người lập tức hóa thành hai vệt sáng đi về phương Tây.
Bạch Cẩm gọi với theo: "Đừng đi! Ta còn chưa nói xong mà!"
Hắc điểu trên bầu trời bỗng thu nhỏ lại rồi đáp xuống bên cạnh Bạch Cẩm, hóa thành Tinh Vệ. Nàng hô: "Sư phụ!"
Bạch Cẩm vươn tay xoa đầu Tinh Vệ, mỉm cười khen ngợi: "Ngươi làm tốt lắm!"
Tinh Vệ quay đầu đi, ánh mắt bất đắc dĩ. Ta đã bao nhiêu vạn tuổi rồi mà sư phụ vẫn coi ta là hài tử. Nàng trợn mắt lườm sư phụ, nhưng sư phụ siêu thật đó, đến cả thiên ma cũng khuất phục.
Chưởng môn bách gia bên dưới rối rít nhổm dậy dẫn đầu đệ tử cúi lạy, cung kính hô: "Bái kiến Phó gia chủ!"
Bạch Cẩm khẽ gật đầu nói: "Lần này các ngươi làm rất tốt. Các ngươi về đi! Khí vận của Nhân tộc sắp quay về cùng các ngươi rồi đấy."
"Vâng!" Chưởng môn bách gia đồng thanh đáp lời, sau đó đứng dậy dọn dẹp chiến trường, nhặt thi thể đồng môn chết trận, thu gom thi thể của yêu thú đã chết, sau đó điều khiển chí bảo truyền thừa rời khỏi Phù Tang, chỉ để lại một hòn đảo đổ nát tỏa ra hung sát chi khí.